- Bởi vì, tôi không muốn nợ anh. - Duy Nhất cúi đầu dằng dặc nói, nếu như anh hy vọng không cùng cô có bất cứ quan hệ gì, vậy bây giờ cô không thể dựa vào anh.
- Cô nợ tôi rất nhiều, hơn kém một ít không quan trọng.- Minh Dạ Tuyệt nhìn cô đang cúi thấp đầu, lạnh giọng nói, không muốn nợ anh cũng đã nợ rất nhiều, hiện tại cần gì phải diễn trò ở chỗ này.
- Tôi không có nợ anh, tôi chưa từng nợ anh cái gì cả. - Nghe được lời anh nói, Duy Nhất bỗng nhiên ngẩng đầu phản bác, mười năm trước có lẽ cô thiếu anh rất nhiều, nhưng từ sau đêm hôm đó, cô chẳng còn thiếu anh điều gì nữa.
- Cô không có thiếu tôi? Nếu như không có thiếu tôi, tại sao hôm nay cô lại ở chỗ này? - Minh Dạ Tuyệt lạnh lùng nói, cần gì phải giả bộ thanh khiết.
- Đó là bởi vì. . . . . . - Đó là bởi vì cô không muốn làm cho ruộng hoa của mẹ rơi vào trong tay người khác, thế nhưng nếu cô nói cho anh tất cả mọi chuyện anh sẽ tin tưởng sao? Nếu vừa kể ra chắc chắn cô sẽ bị kết tội ngay lập tức, tính anh cố chấp như thế nào làm sao có thể dễ dàng tin lời cô, dễ dàng tha thứ cho cô?
- Không biết nói gì sao? - Minh Dạ Tuyệt thấy cô đột nhiên dừng lại, còn tưởng rằng cô chột dạ, trong lòng càng thêm phần xem thường.
Duy Nhất không trả lời anh, không muốn đem tự ái cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-cua-tong-giam-doc-satan/3247683/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.