“Con bé không cần cô đến thăm! Thẩm Tử Quân , tôi xin cô mau đi đi “Nhìn anh gần như là cầu xin. Lòng của Tử Quân đau thắt cô nhìn Thi Ngữ một chút nghiêng đầu muốn rời đi.
“Tử Quân !”Thi Ngữ muốn giữ lại cô nhưng bị Trác Minh Liệt ngăn lại anh nhẹ nói thầm với cô: “Bây giờ tốt nhất là nên để bọn họ bình thĩnh!”
Thi Ngữ gật đầu một cái chỉ có thể trơ mắt nhìn Tử Quân tịch mịch rời đi.
Một giờ sau.
“Bác sĩ tình trạng của con gái tôi như thế nào?”
“Thật là may mắn đứa bé chỉ hơi bị chấn thương sọ não, có một chút ngoại thương, vấn đề không lớn! Lần sau lái xe nhất định phải cẩn thận!”
Tất cả mọi người như trút đi gánh nặng, Phùng Thiếu Diễm nghe xong cũng thở phào, anh cảm thấy mình sắp không trụ được nữa.
“Lâm Thi Ngữ!”Anh vịn Thi Ngữ “Mau gọi bác sĩ cho anh chân của anh bị thương!”
Vừa nghe anh nói như vậy, Thi Ngữ mới phát hiện chân của anh luôn bị chật ra kể từ khi anh ngồi ở đó . Nhìn Phùng Thiếu Diễm lúc này Thi Ngữ không khỏi nhớ đến lúc trước Trác Minh Liệt vì chờ Mộc Mộc tỉnh lại anh đã cả đêm không nghỉ ngơi. Có thể thấy được tình thương của cha vĩ đại rất không kém so với tình thương của mẹ.
“Anh chân của anh”Tại khoa ngoại Thi Ngữ kinh ngạc nhìn chân của Phùng Thiếu Diễm mặc dù bị thương rất nặng nhưng không chảy máu cũng không có bất kỳ viết thương nào.
“Chân của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-cua-tong-giam-doc-mau-lanh/1866791/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.