“Con bé không cần cô đến thăm! Thẩm Tử Quân , tôi xin cô mau đi đi “Nhìn anh gần như là cầu xin. Lòng của Tử Quân đau thắt cô nhìn Thi Ngữ một chút nghiêng đầu muốn rời đi.
“Tử Quân !”Thi Ngữ muốn giữ lại cô nhưng bị Trác Minh Liệt ngăn lại anh nhẹ nói thầm với cô: “Bây giờ tốt nhất là nên để bọn họ bình thĩnh!”
Thi Ngữ gật đầu một cái chỉ có thể trơ mắt nhìn Tử Quân tịch mịch rời đi.
Một giờ sau.
“Bác sĩ tình trạng của con gái tôi như thế nào?”
“Thật là may mắn đứa bé chỉ hơi bị chấn thương sọ não, có một chút ngoại thương, vấn đề không lớn! Lần sau lái xe nhất định phải cẩn thận!”
Tất cả mọi người như trút đi gánh nặng, Phùng Thiếu Diễm nghe xong cũng thở phào, anh cảm thấy mình sắp không trụ được nữa.
“Lâm Thi Ngữ!”Anh vịn Thi Ngữ “Mau gọi bác sĩ cho anh chân của anh bị thương!”
Vừa nghe anh nói như vậy, Thi Ngữ mới phát hiện chân của anh luôn bị chật ra kể từ khi anh ngồi ở đó . Nhìn Phùng Thiếu Diễm lúc này Thi Ngữ không khỏi nhớ đến lúc trước Trác Minh Liệt vì chờ Mộc Mộc tỉnh lại anh đã cả đêm không nghỉ ngơi. Có thể thấy được tình thương của cha vĩ đại rất không kém so với tình thương của mẹ.
“Anh chân của anh”Tại khoa ngoại Thi Ngữ kinh ngạc nhìn chân của Phùng Thiếu Diễm mặc dù bị thương rất nặng nhưng không chảy máu cũng không có bất kỳ viết thương nào.
“Chân của anh đã hỏng nên người bình thường sẽ không nhìn ra vấn đề gì! Ba năm trước đây cũng đã tàn phế!”Phùng Thiếu Diễm tạnh nhạt nói”Lần tai nạn kia người bị hại không chỉ là Tử Quân ”
Thi Ngữ đau lòng nắm tay của anh”Anh, anh có thể nói cho em biết chuyện ba năm trước của hai người được không? Nữu Nữu có phải là con của Tử Quân hay không?”
“A…”Phùng Thiếu Diễm thở dài kể lại tất cả mọi chuyện cho Thi Ngữ nghe. Nghe xong lời cuối cùng trong mắt Thi Ngữ đã đầy tràn nước mắt.
“Tại sao anh không giải thích với cô ấy? Không nói với cô?”
“Anh không có cơ hội mà cô ấy cũng không cho anh cơ hội!”Phùng Thiếu Diễm khổ sở nói”Dù sao mọi chuyện cũng đã qua! Chỉ cần Nữu Nữu khỏe mạnh là được rồi!”
“Nhưng chẳng lẽ anh không có một chút tiếc nuối sao? Sao anh yêu cô ấy lại không cho mình một cơ hội nữa? Chuyện này cũng không công bằng với Nữu Nữu!”
“Thi Ngữ thật sự yêu một người cũng không nhất thiết là luôn luôn phải ở bên cạnh người đó chỉ cần biết người đó hạnh phúc là đủ rồi! Hơn nữa em xem bộ dáng của anh bây giờ còn thế nào cho cô ấy hạnh phúc sao?”
“Sao lại không thể, anh có thể trở về Trung Quốc, chúng ta cùng nhau xây dựng sự nghiệp rồi sau đó anh có thể hạnh phúc với Tử Quân”
“Vô dụng”Phùng Thiếu Diễm lắc đầu một cái”Giờ anh chỉ muốn một cuộc sống yên tĩnh”
“Anh đã thay đổi”
“Có lẽ …! ”
Từ bệnh viện đi ra ngoài Tử Quân lập tức gọi cho Hàn Triệt.
“Tại sao anh lại làm như vậy?”Tử Quân vô cùng đau đớn.
“Anh làm cái gì?”Hàn Triệt ra vẻ như chuyện gì cũng không biết.
“Tôi đều đã biết anh không cần che giấu nữa! Tại sao anh muốn tổn thương Phùng Thiếu Diễm và Nữu Nữu?”Cô gào thét.
“Đương nhiên là vì em!”Hàn Triệt bật thốt lên.
“Thật sự là anh! Hàn Triệt, tôi thật sự đã nhìn nhầm anh! Bắt đầu từ bây giờ chúng ta không có bất kì quan hệ gì nữa!”Tử Quân tức giận cúp xong điện thoại ném điện thoại ra chỗ khác.
“Nữu Nữu”Khi hoàng hôn buông xuống cuối cùng Nữu Nữu cũng tỉnh lại.
“Ba, Nữu Nữu thật là đau “Nữu Nữu quyệt miệng cùng làm nũng với ba mình.
“Đều do ba lái xe không tốt”Phùng Thiếu Diễm hôn bàn tay nhỏ bé của con gái áy náy nói”Ba bảo đảm về sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa !”
Thi Ngữ nhìn Nữu Nữu vừa nghĩ đến đó là con gái của Tử Quân cũng xúc động thật lâu.
“Nữu Nữu, bảo bối sao lại không để ý tới cô nha”
“Cô ơi dì giống mẹ sao không đến thăm cháu?”
Thi Ngữ ngẩn ra cũng nghĩ đếnTử Quân, cô nên gọi điện thoại báo bình an cho cô ấy mới đúng nhưng khi điện thoại lại phát hiện không thông.
“Sao lại không có ai bắt máy?”Thi Ngữ tự lẩm bẩm, Phùng Thiếu Diễm lại nghe thấy trong lòng cũng bắt đầu thấp thỏm. Vừa rồi anh nói với cô có phải quá nặng lời hay không có phải quá ác liệt hay không. Nhưng anh chỉ mong cô hoàn toàn chết tâm mà rời đi thôi!
“Thi Ngữ, chuyện của Tử Quân trông cậy vào em, ngày mai anh và theo Nữu Nữu sẽ đi”Dù có ở thêm thì cũng sẽ không có gì thay đổi nên đi thôi .
“Anh, anh thật sự yên tâm để Tử Quân ở với loại người như vậy sao?”Thi Ngữ hỏi.
“Anh rời đi rồi nhất định Hàn Triệt sẽ đối sử tốt với cô ấy!”
“Nhưng Hàn Triệt ác độc như vậy ngộ nhỡ sẽ làm hại Tử Quân thì sao?”
“Cho nên anh mới nhờ em và Minh Liệt!”
Lúc này Trác Minh Liệt đi vào”Vợ của mình, mình quản tốt, đừng luôn nhờ vả chúng tôi anh không sợ tôi đem cô ấy đi bán sao !”
Phùng Thiếu Diễm cười khổ Nữu Nữu không hiểu hỏi: “Mọi người đang nói chuyện gì vậy ạ?”
“Mặc kệ các người, dù có chuyện gì đi nữa anh cũng sẽ không quay đầu lại!”Phùng Thiếu Diễm kiên định nói. Thi Ngữ thấy thái độ anh kiên định như vậy cũng không nói thêm gì.
“Nếu vậy anh sẽ không hối hận và tiếc nuối chứ”
Thất vọng thêm tuyệt vọng giống như bao trùm lấy không khí làm cô hít thở không thông. Thẩm Tử Quân ngồi trong xe không biết nên đi về đâu.
Có lẽ cô không nên truy hỏi Phùng Thiếu Diễm nữa, có lẽ cô nên giữ nguyên mọi chuyện, có lẽ cuộc sống vốn là không trọn vẹn. Nghĩ đến đây tâm tình bị đè nén chợt thoải mái Tử Quân gọi điện thoại mua vé máy bay. Ngày mai cô sẽ trở về Los Angeles tiếp tục cuộc sống của cô những chuyện trước đây cứ coi như là gió thoảng qua đi.
Nhưng mà đúng vào điện thoại riêng của cô lại vang lên. Cô biết số điện thoại di động này có rất ít người biết có lẽ người gọi tới 89% là Hàn Triệt.
“Tử Quân ?”Quả nhiên là anh ta”Em mau tới cứu anh! Anh bị người của Đồ Long Bang bắt, bây giờ bọn chúng muốn muốn chém tay của anh!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]