“Mẹ con rất muốn nói giúp mẹ nhưng con cũng không muốn nhìn em gái gặp nguy hiểm”Cầu Cầu gãi đầu một cái, cũng đứng ở bên cạnh ba. Trác Minh Liệt ôm hai đứa con trai hả hê nhìn Thi Ngữ khiêu khích phe phẩy chìa khóa xe.
“Trác phu nhân hãy ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi! Vi phu sẽ tự mình ra tay, mặt mũi này đủ lớn chứ?”
Thi Ngữ bất đắc dĩ nói”Mấy người thật sự muốn làm tôi tức chết sao? Mở miệng là lại con gái với em gái ngộ nhỡ đứa bé này là con trai thì sao!”
“Không thể nào! Anh tin tưởng khoa học!” Trác Minh Liệt cười xấu xa”Anh đã xem ngày mấy lần, lần này chắc chắn là con gái”Nói anh lập tức ngồi xổm xuống dán tai lên bụng Thi Ngữ .
“Ai” Cầu Cầu và Mộc Mộc đồng thời thở dài, lắc đầu nói.”Bà, ngài thật sự ghét bỏ chúng con vậy sao! Con nghĩ đến lúc em gái ra đời ba sẽ chẳng thương yêu chúng con nữa rồi !”Mộc Mộc kháng nghị.
Trác Minh Liệt liếc nó một cái rồi tiếp tục đắm chìm trong hạnh phúc của mình mặc cho nó muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.
“Nhanh đi đi!”Lâm Thi Ngữ nhìn đồng hồ trên tay rồi thúc giục”Lập tức đi ngay!”
Trác Minh Liệt vô cùng không tình nguyện đứng lên đi ra ngoài.
Trên máy bay tâm trạng của Thẩm Thẩm Tử Quân càng ngày càng kích động. Vừa nghĩ về đến cội nguồn cũng là nơi ba qua đời cô không thể ức chế được sự đau thương trong lòng.
Trên thế gian này cô đã không còn người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-cua-tong-giam-doc-mau-lanh/1866781/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.