“Cầu Cầu” Mộc Mộc cũng khóc “ Cậu đừng khóc người kia chắc gì đã là mẹ có thể chỉ là quần áo giống nhau mà thôi, hơn nữa mắt mẹ đã mù làm sao có thể ra biển được! Mặc dù tớ biết nhà bác kia ở gần biển nhưng chỉ có quần áo thôi thì không hẳn có rất nhiều người có thể mua giống nhau mà !” Mộc Mộc luôn kiên trì, nó không dễ dàng tin là Lâm Thi Ngữ đã chết. Nó cố gắng an ủi Cầu Cầu nhưng cũng là làm vững lòng của nó. Nó không tin mẹ nó đã chết.
Cầu Cầu vẫn khóc Mộc Mộc lại lôi nó nhân cơ hội này nói cho họ là hị bị bắt cóc.
“Bác ơi, cô ơi, chúng cháu bị người xấu lừa tới đây, cầu xin cô chú đưa chúng cháu về nhà, nhất định chúng cháu sẽ đền đáp mọi người đúng mức.” Mộc Mộc khẩn thiết, nét mặt bi thương kia đã làm cảm động không biết bao nhiêu người . . . “ Cháu bé cô sẽ đưa các cháu về nhà, nhà các cháu ở đâu?” Một người phụ nữ trung niên thút thít nói.
Nhưng Mộc Mộc lại lắc đầu, tay chỉ về phía nơi xa “ Chúng cháu đến từ bên kia, không biết đó là đâu có!”
“Hay là chúng ta hãy báo cảnh sát, đầu tiên là hãy dẫn bọn trẻ đến đồn cảnh sát!” Đám người nghị luận ầm ĩ cuối cùng đưa ra kết luận.
Người chịu trách nhiệm về vấn đề đi học của Mộc Mộc là người đầu tiên đến tìm bọn họ.
“Chú trợ lý!” Mộc Mộc vừa nhìn thấy người quen lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-cua-tong-giam-doc-mau-lanh/1866745/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.