″ Đoàng" Một tiếng súng vang lên, chỉ cảm thấy một cơn đau nhói ở chân trái Trác Minh Liệt quỳ một gối xuống, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất trốn vào trong góc tường.
Chân trái chảy máu đầm đìa, đau đến tận tim. Nếu như đối phương muốn lấy tính mạng của anh thì phát súng vừa rồi đã có thể đẩy anh vào chỗ chết rồi nhưng có lẽ họ còn chưa muốn anh chết ngay vì vậy anh mạnh dạn hỏi: " Các người có yêu cầu gì thì cứ việc nói không cần lén lút như vậy! Tôi chỉ mong các người có thể thả con trai tôi ra còn mạng của tôi các người có thể tùy tiện mà lấy!" Anh còn chưa dứt lời thì một tiếng súng lại vang lên.
"Trác Minh Liệt quả nhiên là người gan dạ!" Một tay câm sung Lâm Thi An từ từ đi xuống "Dám một mình tới đây!"
"Là anh?" Trác Minh Liệt đứng lên như vết thương ở chân không đau chút nào. Anh bén nhọn nhìn Lâm Thi An, cố gắng nhớ xem người này là ai, trong đầu Trác Minh Liệt vẽ lên một khuôn mặt duyên phận.
"Lâm Thi An?" Trác Minh Liệt hỏi.
"Không sai là tao!" Lâm Thi An cười lạnh, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo "Năm năm, cuối cùng chúng ta đã gặp mặt! Trác Minh Liệt là đã lâu không gặp !"
"Rốt cuộc anh muốn cái gì? Tại sao lại bắt con tôi!" Trác Minh Liệt giận dữ hỏi.
"Gậy ông đập lưng ông! Lúc đầu, để đối phó với nhà họ Lâm ba mày và mày không phải cũng dùng hạ sách này sao?" Lâm Thi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-cua-tong-giam-doc-mau-lanh/1866741/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.