“Mẹ cũng không biết” Lâm Thi Ngữ thở dài. Sau khi mất đi ánh sáng cô mới hiểu được nhìn thấy thế giới xung quanh tốt đến nhường nào.
“Mẹ mau ngủ đi” Cầu Cầu giúp mẹ kéo chăn lên, “Nếu nửa đêm mẹ muốn đi vệ sinh thì hãy gọi Cầu Cầu dậy” Lâm Thi Ngữ chợt rất cảm động, không ngờ cô có thể có một đứa con trai biết quan tâm như vậy.
“Cầu Cầu, con nói cho mẹ về chuyện trước đây được không?”
Cầu Cầu trầm mặc một lúc rồi mới nói: “Mẹ muốn nghe chuyện lúc ở bên chú Triết Vũ hay là chú Minh Liệt ?”
“Chú Triết Vũ?” Đối với cái tên này Lâm Thi Ngữ không hề có ấn tượng.
“Vâng chú Triết Vũ. Khi đó chúng ta ở Canad, chú Triết Vũ thường dẫn chúng ta đi công viên quốc gia còn đi thăm rừng điệp nhưng mà chú ấy không thích mẹ ra ngoài luôn nhốt mẹ ở nhà. Chú ấy cũng không thích con, và thường kể chuyện cho mẹ nghe.” Cầu Cầu cố gắng nhớ lại mọi việc khi ở Canada nhưng bởi vì thơi gian đã lâu nên nó cũng không nhớ được nhiều. Sauk hi nghe Cầu Cầu nói chuyện xong Lâm Thi Ngữ mới có thêm một chút ấn tượng. Trong trí nhớ xa xăm hình như từng có một người, một nơi như vậy.
“Vậy còn chú Minh Liệt?”
“Mặc dù chú Minh Liệt rất lạnh lung nhưng con rất thích chú, mẹ cũng rất thích chú ấy!” Chỉ một câu nói ngắn gọn nhưng trong đó như chứa đựng rất nhiều sự vui vẻ, yêu thích của Cầu Cầu. . . “Mẹ và chú ấy đang lẽ là đã kết hôn nhưng không biết vì sao sao lại thay đổi thành như bây giờ” Cầu Cầu mất mác nói, âm thanh cũng dần dần thấp xuống.
Lâm Thi Ngữ còn muốn hỏi thêm một số chuyện nhưng bên cạnh đã phát ra tiếng ngáy nhẹ nhẹ thì ra cậu bé đã ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau trời vừa mới sáng Cầu Cầu đã bò dậy.
“Mẹ tối hôm qua mẹ có muốn đi vệ sinh hay không?” Cầu Cầu phát hiện mình ngủ quên mất.
“Không con” Lâm Thi Ngữ cười “Mẹ có thể …” cô đưa tay ra tìm kiếm Cầu Cầu, Cầu Cầu lập tức đưa tay ra nắm lấy tau cô.
“Mẹ bây giờ con phải đi tìm Mộc Mộc rồi !”
“Đừng!” Lâm Thi Ngữ ngăn cản “ Những người bên ngoài mà bắt được họ sẽ đánh con!” Cô gấp gáp nói.
“Thế mẹ định làm như thế nào? Hay mẹ đã không còn thích Mộc Mộc và chú Minh Liệt nữa rồi?” Cầu Cầu hỏi.
“Tóm lại, mẹ sẽ không để cho con mạo hiểm!” Lâm Thi Ngữ kéo tay của nó “Những chuyện này nên để mẹ làm!”
Hai mẹ con đang tranh luận thì Lâm Thi An bỗng nhiên gõ cửa. . . “Thi Ngữ em dạy chưa?”
“A đến đây” Lâm Thi Ngữ kéo Cầu Cầu ra phía sau.
“Anh” Cô mất hồn, không biết nên đi như thế nào “ Sớm như vậy có chuyện gì sao?”
“Ăn điểm tâm” Lâm Thi An dắt bàn tay của em gái dẫn cô ra ngoài. Cầu Cầu nhân cơ hội này chạy trốn.
“Cầu Cầu đâu?” Sau khi ngồi xuống Lâm Thi An mới phát hiện không thấy Cầu Cầu đâu.
“Không có ở sau người em sao?” Lâm Thi Ngữ nhìn chằm chằm, ánh mắt trống rỗng kinh ngạc hỏi.
“Không có”
Lâm Thi Ngữ lập tức nhớ đến nó nói nó muốn đi báo cho Mộc Mộc, tiểu tử này nhất định đã nhân lúc mọi người không để ý mà trốn mất. Chuyện này nên làm như thế nào mới tốt đây !
Nói về Cầu Cầu, chính xác là nó đang chạy ra ngoài để cứu Mộc Mộc. Mẹ thích Mộc Mộc và chú Minh Liệt như thế, nhất định sẽ không mong muốn họ gặp nguy hiểm, nên nó mới quyết định mạo hiểm.
Tại nhà riêng của Trác Minh Liệt
Vì công ty đang rất hỗn loạn nên Trác Minh Liệt quyết định là ở nhà làm việc. Như vậy vừa có thể tránh được những tai mắt lại có thể suy nghĩ về nhiều chuyện. Kế hoạch A lien kết với quân đội nên anh cũng không phải lo lắng về việc quay vòng vốn, vấn đề mà anh quan tâm nhất bây giờ chính là Lâm Thi Ngữ và Cầu Cầu và cả 5% cổ phần cuối cùng kia nữa .
“Có phải đã tìm được vị trí của Thi Ngữ ?” Trác Minh Liệt trò chuyện với trợ lý.
“Tổng giám đốc chúng tôi đã khoanh vùng phạm vì, hiện giờ cơ bẩn là có thể xác định tiểu thư Thi Ngữ đang ở trong tay Bang Bạch Hổ!”
“Người của Bang Bạch Hổ đã tới đây sao?” Trác Minh Liệt trầm giọng hỏi.
“Theo người của chúng ta nói, có một nhóm người của Bang Bạch Hổ đã bí mật đến đây nhưng bọn họ đang ở đâu và định làm gì thì chúng tôi không rõ!”
“Vậy thì hãy đi kiểm tra cho rõ ràng! Ngàn vạn lần không được cho bọn hắn thừa cơ lợi dụng!” Trác Minh Liệt nhỏ giọng dặn dò. “Chuyện này đổng sự trưởng có biết không?”
“Đổng sự trưởng đã nghe nói về chuyện của Bang Bạch Hổ, ông ấy rất tức giận!”
Trác Minh Liệt để điện thoại xuống, cả người dựa vào ghế. Từ khi mới bắt đâu anh cũng biết là có người nhằm vào kế hoạch A nhưng vẫn không biết họ là ai nhưng bây giờ nghĩ lại có lẽ người khởi sướng chính là Bang Bạch Hổ! Chẳng lẽ Phùng Thiếu Diễm vầ Thẩm thị đều là người của bang Bạch Hổ sao?
Tại phòng làm việc riêng của Phùng Thiếu Diễm.
Phùng Thiếu Diễm đang ngôi một mình ở ban công, đôi mắt lim dim, bên cạnh có một ly ca phê đag bốc khói. Tiếng nhạc êm ái hòa cùng với ánh mặt trời dịu dàng làm cho người ta có cảm giác thật yên bình. Phùng Thiếu Diễm cũng đắm chìm trong không khí tuyệt diệu ấy, từng tế bào trong toàn than thể cũng như ngưng hoạt động.
“Chủ Nhân” Bỗng nhiên có người phá vỡ không khí yên lặng.
Phùng Thiếu Diễm mở mắt “Chuyện gì?”
“Chúng tôi đã điều tra ra sô cổ phần còn lại của Trác thị, 5% cổ phần đó đang ở nước ngoài?” Hắn ngồi dậy “Tại sao có thể có là người nước ngoài ?
“Nhưng tài liệu đã nói rõ như vậy”
“Vậy thì cậu hãy lập tức điều tra xem người đang nắm trong tay số cổ phần đó là ai?” Phùng Thiếu Diễm cau mày, chẳng lẽ Trác thị có người giúp đỡ từ nước ngoài? Hắn biết chuyện của Trác thị không thể kéo dài, càng kéo dài thì càng thêm bất lợi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]