″ Không biết, Tiểu Thi em có muốn nói cho anh biết không?" Trác Minh Liệt cười hỏi.
Tiểu Thi chán nản lắc đầu một cái, đối mặt với hạnh phúc cô chợt không có dũng khí thử.
Nhìn thấy cô chần chừ anh hỏi: " Sợ sao?"
Tiểu Thi biết mình sợ độ cao nhưng kể từ lần cứu Cầu Cầu đó cô đã không còn tật xấu này.
"Hay là chúng ta đi cưỡi xe ô tô đi" cô bị sự mềm yếu của chính mình đánh bại.
" Được hôm nay em muốn gì anh cũng đồng ý"
Đúng lúc này điện thoại Trác Minh Liệt vang lên anh đi đến một nơi khác trầm giọng dặn dò trợ lý: " Mấy con giòn trong công ty nhất định sẽ thừa dịp mấy ngày nay để xuống tay, chúng ta sẽ bố trí thật tốt chờ họ cắn câu!"
Hai người xe đạp bốn con chân đồng tâm hiệp lực. Nhưng lần này Tiểu Thi làm thế nào cũng không có thể tập trung. Gần như mỗi lần cô đều bị trượt chân. Cô nói với Trác Minh Liệt là muốn trở về.
Lòng nặng nề vì vậy dù tình yêu có dồi dào thì cũng không cách nào loại bỏ thống khổ và lo lắng trong lòng cô . Trác Minh Liệt nhìn thấu sự khác lạ của cô.
"Tiểu Thi có phải em có chuyện gì gạt anh hay không?"
"Không có em chỉ hơi mệt! Ngày mai còn có rất nhiều chuyện phải làm hay là chúng ta về sớm nghỉ ngơi một chút đi!"
Trác Minh Liệt nghiêm túc nhìn cô, sau đó im lặng gật đầu một cái. . .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-cua-tong-giam-doc-mau-lanh/1866724/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.