″ Hàn tiểu thư, chào cô!" Bác sĩ đưa tay về phía bọn họ nhưng Trác Minh Liệt vẫn duy trì tư thế lạnh lùng. Anh đánh giá xung quanh viện dưỡng lão ẩm thập cũ kĩ này.
"Vị này là…."
"Vị này là bạn của tôi cũng là bạn của Lâm Thi Ngữ " Hàn Ti Nhã giới thiệu Trác Minh Liệt.
"Hai vị xin mời! Lâm Thi Ngữ tiểu thư được đưa đến đây vào khoảng năm năm về trước, nhưng đến nay cô ấy vẫn chưa tỉnh lại! Vì không liên lạc được với người nhà nên chúng tôi chỉ có thể để cô ấy ở nơi này!"
"Lúc ấy ai đưa cô ấy đến, và vienj phị của cô ấy từ trước đến giờ đều do bệnh viện chi trả sao?" Trác Minh Liệt tỉnh táo hỏi.
"Người đưa cô ấy đến là một người đàn ông trẻ tuổi hinh như chính là người gây ra tai nạn, lúc đó anh ta có để lại một khoản phí bồi thường , số tiền đó cũng đủ dùng cho tiểu thư Lâm Thi Ngữ rồi!" Bác sĩ trả lời ngay ngắn rõ ràng. . . Trác Minh Liệt không nói gì thêm nữa, ba người im lặng suốt cả dọc đường đi đến phòng bệnh. Đến nơi bác sĩ đẩy cửa vào một mùi vị mốc meo lập tức xong thẳng vào mũi, gần như là phản xạ có điều kiện Trác Minh Liệt lập tức bịt mũi.
Trên giường bệnh đơn bạc, có một cô gái tầm 17-18 tuổi cả khuôn mặt dính đầy vết thương chằng chít, gần như không thể nhận ra là ai.
"Hàn Ti Nhã, khuôn mặt cô gái nhiều sạo như vậy, làm sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-cua-tong-giam-doc-mau-lanh/1866715/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.