″ Em muốn hỏi anh có biết chuyện gì về Thẩm Tử Quân không, tối hôm qua em mơ thấy cô ấy, cô ấy bị thương, rất đáng sợ!"
"Đứa ngốc của anh, đó chỉ là một giấc mơ thôi ! Thẩm Tử Quân tốt lắm, chúng ta không cần lo lắng cho cô ấy đâu ! Đúng rồi, trưa hôm nay chúng ta cùng đi đón Mộc Mộc xuất viện được không?"
"Thẩm Tử Quân.. thật sự là không có chuyện gì xảy ra với cô ấy chứ?" Tiểu Thi thấp thỏm hỏi.
"Tin tưởng anh cô ấy nhất định không có việc gì" Trác Minh Liệt cưng chiều trả lời.( Dạ vâng tin anh đi……….)
"Được rồi, buổi trưa em sẽ đến đòn Mộc Mộc"
Để điện thoại xuống, Tiểu Thi gọi Cầu Cầu xuống.
"Cầu Cầu, hôm nay chúng ta đên bệnh viện đón Mộc Mộc xuất viện!"
"Mẹ, Mộc Mộc hoàn toàn khỏi rồi sao?"
"Đúng nha!"
"Vậy ngày mai chúng con có thể tổ chức sinh nhật cùng nhau sao?"
"Đúng vậy, đúng vậy,!" Tiểu Thi cười.
"Vậy hôm nay con không muốn đên nhà trẻ!"
"Được thôi" Tiểu Thi vừa nói vừa bé nó lên đi ra phòng khách.
"Mẹ, chú Triết Vũ sắp tới sao?"
Tiểu Thi đột nhiên ngừng lại, câu nói của Cầu Cầu giống như một cái trùi đánh vào tim của cô. . . Cô nhìn nó không nói gì. Không biết vì sao, Lý Triết Vũ, cái tên này lại có lúc làm cô cảm thấy sợ hãi, bắt đầu sợ sự xuất hiện của anh, dường như chỉ cần anh xuất hiện tất cả mọi thứ bây giờ sẽ trở thành hư không.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-cua-tong-giam-doc-mau-lanh/1866706/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.