Thẩm Tử Quân nơm nớp lo sợ mà bước ra ngoài, khuôn mặt nhuận đỏ ngày nào này đã biến tái nhợt.
"Tại sao không ăn cơm!" Hắn hỏi.
"Tôi ăn hay không liên quan gì đến anh, không phải là anh vẫn luôn hi vọng tôi chết sao?" Cô run rẩy lẫn hờ hững nói.
Phùng Thiếu Diễm không nói gì chỉ thức ăn đến trước mặt cô "Ăn đi, tôi muốn nhìn thấy cô ăn hết chỗ đó!"
"Tôi không ăn! Tôi không ăn!" Thẩm Tử Quân lại khóc, suốt mấy ngày nay nước mắt của cô đã sắp cạn!
Phùng Thiếu Diễm chợt bế cô lên, nắm thật chặt đôi tay đang vùng vẫy của cô, lấy một ly sữa tươi uống một ngụm rồi lại ép thẳng xuống miệng cô. Thẩm Tử Quân trợn tròn đôi mắt cố gắng đẩy sữa ra khỏi miệng.
"Đừng ép tôi!" Hắn hung tợn nói, sau đó lại uống thêm một ngụm nữa rồi ép xuống miệng cô." Uống vào!" Hắn uy hiếp!
Thẩm Tử Quân bị bị ép phải uống, mắt cũng trợn trắng, cô gắng hít lấy không khi để thoát ra nhưng không thể cô chỉ có thể uống ngụm sữa ấy!
"Phùng Thiếu Diễm, rốt cuộc anh muốn như thế nào!" Thẩm Tử Quân khóc nhiều làm giộng nói cũng khàn đặc.
"Tôi chỉ muốn cô ở đây một khoảng thời gian thôi, cô suy nghĩ nhiều rồi!" Hắn nặng nề khép cửa rời đi. . . Cả người Thẩm Tử Quân xụi lơ ngồi xuống mặt đất. Cô không thể cứ ngồi chờ chết như vậy nữa nếu như không thoát khỏi nơi này thì sớm muộn cô cũng bị ép chết! Nghĩ tới đó cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-cua-tong-giam-doc-mau-lanh/1866702/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.