Đôi tay Thẩm Tử Quân ôm ở trước ngực, vẻ mặt khinh thường. Trác Minh Liệt nhìn cô, chợt cảm thấy phiền não. Đúng vậy Thẩm Tử Quân hiểu rõ anh, hiểu rõ hoàn cảnh của anh, hiểu rõ sự bất đắc dĩ của anh. Nhưng anh của bây giờ đã khác xa với anh của năm năm trước rồi, anh đã không còn là đứa con trai ngoan mặc cho cha sắp xếp! Ít nhất thì về vấn để hôn anh nhất định sẽ kiên trì!
Trác Minh Liệt mệt mỏi mở cửa, liếc mắt nhìn thấy Mộc Mộc đang đứng tủ đựng giày của anh, từ trên ghế tới trên bàn một hộp nước ngọt bị đổ xuống , phụ tá kiêm bảo mẫu đang ra sức lau một vũng nước trên sàn nhà.
"Các anh" Trác Minh Liệt chần chờ hỏi, Mộc Mộc vừa nghe thấy âm thanh lập tức xoay người, kết quả trọng tâm không vững, lập tức bị ngã xuống chỗ nước ngọt ở trên sàn.
Trác Minh Liệt vội vàng chạy tới ôm nó đứng lên, tiểu tử vẫn đang òa khóc lớn . Phụ tá vội vàng lấy mấy loại đồ chơi định chạy tới an ủi.
"Được rồi anh có thể về."
Phụ tá vừa nghe thấy Trác Minh Liệt nói như vậy ngay tức khắc cẩm giác như nhặt được đại xá vội vã rời đi, đem cục diện hỗn loạn để lại cho Trác Minh Liệt.
"Mộc Mộc là con trai không thể tùy tiện khóc!" Trác Minh Liệt lau nước mắt cho con trai, ôm nó ngồi trên ghế sa lon.
"Chúng ta đi tắm có được không?"
"Ừ" Mộc Mộc gật đầu một cái.
Chuẩn bị xong nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-cua-tong-giam-doc-mau-lanh/1866661/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.