“Cầu Cầu, Cầu Cầu…” Một giờ sau Tiểu Thi rốt cuộc cũng có ý thức. Cô lôi kéo tay Trác Minh Liệt không ngừng gọi Cầu Cầu.
“Người phụ nữ này coi như cô mạng lớn!” Trác Minh Liệt không khách khí đem tay cô ném qua một bên.
Tiểu Thi từ từ mở mắt chỉ thấy Trác Minh Liệt ở bên người trong lòng của cô lập tức trở nên ấm áp. Thần kinh căng thẳng cũng buông lỏng xuống.
“Hoàn hảo không có chết!” Cô tái nhợt cười giống như một bông cúc mất mẻ. Trác Minh Liệt hừ lạnh một tiếng “Lần này không có chết. Lần sau sẽ khó nói! Nếu như đã tỉnh chúng ta hãy mau chóng rời khỏi nơi này!”
Trác Minh Liệt không nói lời gì mà đem cô bế lên chạy thẳng ra xe hơi bên ngoài bệnh viện .
Tiểu Thi vùi đầu trong bộ ngực của anh nghe tiếng nhịp tim anh đập chợt cảm thấy an tâm khác thường. Cô thậm chí không tự chủ được đưa hai cánh tay ra ôm lấy cổ của anh.
“Ngồi cho cẩn thận bây giờ tôi sẽ đưa cô đi đến bệnh viện thành phố!” Trác Minh Liệt rất không khách khí nhét cô vào xe, Tiểu Thi một hồi ho khan.
Trác Minh Liệt vặn vẹo nhìn qua kính chiếu hậu trong đôi mắt có một tia quan tâm không dễ dàng phát giác .
“Bác sĩ nói cô đã từng chỉnh hình?” Trác Minh Liệt khởi động xe.
“Không có. Chỉ là Triết Vũ nói năm năm trước tôi đã từng ra bị tai nạn xe cộ, da trên cánh tay bị miểng thủy tinh ghim vào bị nhiễm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-cua-tong-giam-doc-mau-lanh/1866619/chuong-50.html