“Vương Trợ giúp tôi chyển máy sang Cô Nhi Viện.” Từ Cô Nhi Viện trở về Trác Minh Liệt đã suy nghĩ rất lâu, từ đầu đến cuối anh luôn cảm thấy bé trai Mộc Mộc kia luôn làm cho anh cảm thấy một sự thân quen, không thể nào mà có thể vứt bỏ đi được vì thế nên anh quyết định sẽ nhận nuôi nó. Mặc dù làm như vậy có thể sẽ gây ra hậu quả tương đối nghiêm trọng nhưng anh vẫn sẽ chập nhận. Anh vừa nghĩ tới Mộc Mộc sự lạnh lùng toát ra tự ánh mắt tràn đầy sự đề phòng đó làm cho lòng của anh đau nhói. Thật là không thể tin được ở trong lòng của mình lại có thể có nơi mềm mại như thế này .
“Viện trưởng lý phải không ạ? Tôi là Trác Minh Liệt làm phiền người có thể giúp tôi làm thủ tục nhận nuôi Mộc Mộc . Tôi muốn nhận nuôi nó!”
“Trác tiên sinh ngài nghiêm túc chứ?”
“Tôi chắc chắn !”
“Nhưng Trác tiên sinh ngài là nhân vật công của công chúng, chúng tôi hy vọng ngài có thể cho Mộc Mộc lớn lên trong hoàn cảnh thích hợp với nó nhất và chúng tôi sẽ tôn trọng ý kiến của Mộc Mộc . Như vậy đi, Trác tiên sinh , tại Cô Nhi Viện sắp có hoạt động cho các bé nhỏ cùng phụ huynh của chúng đến đây, nếu ngày có thể thì hãy đến cô nhi viện tham gia để xem nó có chấp nhận ngày hay không !” Viện trưởng nghiêm túc nói.
Trác Minh Liệt phát hiện ra mình đã suy nghĩ sự việc này quá đơn giản anh luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-cua-tong-giam-doc-mau-lanh/1866589/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.