Tiểu Thi hoá đá tại chỗ ,chẳng lẽ đây là không phải oan gia không đụng đầu sao?
“Cô không nhìn thấy đây là thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc sao?” Không gian bị thu hẹp lời nói của Trác Minh Liệt lạnh lẽo chợt làm cho Tiểu Thi có chút hoảng hốt. Cô ôm một đống đồ đứng ở trước mặt anh ta cảm thấy dường như bị mất đi năng lực nói.
Trác Minh Liệt xem xét khuôn mặt cô một cách kỹ lưỡng khuôn mặt càng nhìn càng cảm thấy hình như là đã gặp qua ở nơi nào chẳng lã chỉ là trùng hợp thôi.
Rõ ràng chỉ có mấy giây nhưng Tiểu Thi lại cảm thấy như là qua mấy vạn năm. Người đàn ông trước mắt này cho cô cảm thấy hít thở không thông chẳng lẽ là mình quá đa nghi sao?( mọi người cho hỏi ty hic thưc ra là cho này bản gốc la “hoa si” nghĩa là mê gái chẳng lẽ chị lại mê gái sao hic hic)
“Cô này!” Trác Minh Liệt không nhịn được mời cô ấy tránh đường sang một bên!
Tiểu Thi ngây ngốc cứ như vậy quay người lại làm cho âu phục trắng của Trác Minh Liệt trong nháy mắt bị bôi bẩn. Tiểu Thi nhất thời ngẩn ra cảm giác trên đầu ánh mắt kia hình như muốn giải quyết mình tại chỗ.
“Tránh ra!” âm thanh pha tạp tức giận. Tiểu Thi biết mình gây ra chuyện lớn không tốt cũng không dám phản bác liền ngoan ngoãn tránh sang một bên “Trác tiên sinh thật xin lỗi” Bên ngoài thang máy có một đóng người đang chờ Trác Minh Liệt . Nhìn thấy Tiểu Thi và Trác Minh Liệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-cua-tong-giam-doc-mau-lanh/113371/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.