Chương trước
Chương sau
– Không nghĩ được nội tình lại là như vậy!

Nghe chồng kể xong, Bạch Lăng thở dài cảm thán, cảm giác có chút chua xót.

– Anh cũng không nghĩ tới. Đồ Thánh lắc đầu thở dài.

– Em thấy cha mẹ cô ta thật đáng thương.

Đồ Thánh gật đầu.

– Ông xã, nếu chúng ta thôi không kiện cô ấy nữa…

– Ngay cả như thế thì cô ta cũng không trốn được pháp luật. Dù sao, quả thật cô ta đã giết người, hơn nữa đó còn là em gái ruột của mình. Anh cắt ngang lời cô.

– Thế chúng ta có thể giúp gì cho họ không? Cô nhíu mày suy tư.

Nhìn cô buồn bực như vậy, Đồ Thánh đột nhiên có cảm giác dở khóc dở cười.

– Bà xã, em không quên chuyện cô ta định hại em chứ?

Kéo cô vào lòng, anh hôn lên trán cô, bất đắc dĩ nhìn cô. Bây giờ lại còn lo lắng xem làm thế nào để giúp người ta? Thật sự là đồ ngốc thiện lương!

– Em không quên, nhưng bây giờ em sống vẫn tốt mà?

– Chân em bị thương.

– Bác sĩ bảo chỉ một tháng là hết.

– Anh là bác sĩ đương nhiên anh biết điều này

Anh nhẹ gõ đầu cô một chút, sau đó ánh mắt hơi đổi, nghiêm túc mà lạnh lùng nói:

– Vấn đề không phải vết thương khi nào thì khỏi mà là cô ta thật sự muốn đẩy em vào chỗ chết, chỉ điều này thôi là không thể tha thứ rồi.

– Ông xã….

– Chúng ta không cần bàn chuyện đó nữa

Anh lắc đầu chấm dứt đề tài mà càng nói càng khiến mình bốc hỏa.

– Được rồi

Nhìn anh có chút tức giận, Bạch Lăng đành phải thỏa hiệp.

Phòng khách rơi vào không khí yên tĩnh, cô tựa vào lòng anh, im lặng cùng anh xem thời sự.

Tin tức đề cập chuyện giá xăng dầu tăng, lúa gạo cũng tăng, cái gì cũng tăng chỉ có tiền lương không tăng. Những người dân lao động sống rất khổ cực (Y như VN mình bây giờ)

Cô nhớ tới trước kia Tiểu Vũ và Trạm Na từng nói với mình, lúc trước vì phải nuôi mình và con gái, cô ngày nào cũng làm việc cật lực, nhịn ăn nhịn mặc, cuộc sống tính toán chi li.

Cô nghĩ, nếu mình không mất trí nhớ, bây giờ có lẽ mình vẫn còn tiếp tục sống cuộc sống đó, hơn nữa còn vì giá cả tăng mà buồn bực không thôi.

Nghĩ như vậy, cô cảm thấy có lẽ nên cảm ơn những người khiến cô mất trí nhớ mới đúng. Hi hi.

– Em cười cái gì?

Nghe thấy cô cười, Đồ Thánh tò mò cúi đầu hỏi.

– Không có gì, em chỉ là cảm thấy nên cảm ơn hai người lần trước đánh em mất trí nhớ. Cô cười nói.

Anh nghe xong nhíu mày:

– Tối nay em làm sao thế, sao toàn nói những điều kì quái?

– Có sao?

– Vừa nãy thì nghĩ giúp người muốn hại mạng mình thoát tội, giờ lại cảm ơn hai người khiến mình mất trí nhớ, thế còn chưa đủ kì lại sao.

Bạch Lăng ngẩn ngơ, nhịn không được cười khẽ ra tiếng.

– Đúng là rất kì lạ, Cô cười gật đầu,

– Vừa nãy em nghĩ gì? Anh tò mò hỏi.

– Không có gì, em chỉ đang nghĩ, nếu em không mất trí nhớ có lẽ bây giờ sẽ đang vì giá cả leo thang mà buồn phiền. Nghĩ như thế thì em lại cảm thấy muốn cảm ơn hai người đó, nếu không bây giờ em sẽ không sống hạnh phúc như thế này, vô lo vô nghĩ.

– Em nói sai rồi, cho em sống hạnh phúc, vô lo vô nghĩ là ông xã của em cho nên người em cần cảm ơn là anh chứ không phải là mấy kẻ hỗn đản kia? Đồ Thánh khó chịu phản bác. Nhắc tới đám người kia, anh vẫn còn tức giận đầy mình.

– Ý của em là, nếu bây giờ em không mất trí nhớ thì bây giờ vẫn còn đang ở chỗ nào đó chứ không hòa hảo với anh như bây giờ’

Bạch Lăng ngẩng đầu hôn anh một cái, ánh mắt phiếm tình nhìn anh.

– À! Thì ra là chuyện này.

Được rồi, anh thừa nhận tên hỗn đản kia có ngẫu nhiên giúp mình một việc nhưng ưu điểm vẫn không bù được khuyết điểm, hắn vẫn là tên hỗn đản chết tiệt! Hơn nữa, tuyệt đối không đáng già để bà xã của anh suy nghĩ đến một phút nào.

– Vợ à, em hôn sai rồi.

Anh nói với cô rồi cúi đầu hôn cô nồng nhiệt, hôn đến khó thở, hoàn toàn quên mất trời đất càng quên biến mấy kẻ hỗn đản kia. Chẳng qua chính anh cũng chẳng khá lên tí nào, bởi vì nụ hôn này khiến anh rất muốn cô, nhưng chu kì sinh lí của bà xã còn chưa qua.

Anh thật sự là tự mình hại mình.

Dời khỏi đôi môi cô, anh ngồi phịch trên ghế sô pha, bất đắc dĩ rên rỉ, Bạch Lăng hiểu ý cười cười.

– Tàn nhẫn, người đàn bà vô tình. Đồ Thánh nhìn cô rồi thấp giọng lẩm bẩm.

Cô nghe thế càng cười vui vẻ.

Hoàn toàn không có cách nào, đành phải ôm cô mạnh hơn một chút, trừng phạt cô tra tấn mình. Dù sao đau cũng đã đau, anh cũng không ngạo hôn cô mấy lần nữa để tự an ủi.

Hai người lại một lần nữa thở hổn hển tách ra, Bạch Lăng dần dần thở đều lại rồi hờn dỗi nói:

– Tự mình chuốc khổ làm gì?

– Ai bảo em quyến rũ mê người.

Anh nhẹ mơn man khuôn mặt cô, ánh mắt lộ rõ tình ý ôn nhu.

Cô ngẩng đầu lên nhanh chóng hôn anh một cái rồi tựa đầu vào lòng anh, lẳng lặng nghe tiếng tim đập.

Im lặng trong chốc lát, cô đột nhiên mở miệng kêu lên:

– Ông xã

– ừ! Anh trả lời.

– có một chuyện em nghĩ mãi không ra, không biết có nên hỏi không. Cô do dự nói.

– Chuyện gì?

– Ba mẹ anh đều đã qua đời à? Cô ngẩng đầu nhìn anh.

Đồ Thánh đột nhiên ngẩn ngơ, sau đó chậm rãi lộ ra vẻ mặt quái dị.

– Không phải. Anh nói.

Điều này khiến Bạch Lăng ngây dại, cô vội nói:

– Xin lỗi, em không cố ý, em không biết….. em….

Thật là, cô hoảng cái gì thế, bây giờ nói chuyện cùng cô là anh chứ không phải là ai khác. Anh đương nhiên biết cô không có ý nguyền rủa gì cha mẹ mình. Cần gì phải khẩn trương như thế.

– Ông xã, nếu ba mẹ anh còn khỏe mạnh, sao nửa năm nay em chưa bao giờ thấy anh nhắc đến bọn họ mà cũng không thấy bọn họ liên lạc với chúng ta. Có chuyện gì sao?

Cô nghi hoặc hỏi.

Anh trầm mặc không nói.

– Ông xã?

– Vì anh và họ đã đoạn tuyệt quan hệ.

– Cái gì?!

Cô ngây ra, nằm mơ cũng không nghĩ sẽ là đáp án này

– Vì sao? Đã xảy ra chuyện gì?

Cô nhăn mày, vẻ mặt quan tâm cùng lo lắng.

Đồ Thánh hơi không muốn nói nhưng lại sợ bà xã vì thế mà lo lắng, anh bất đắc dĩ thở dài, nhẹ nhàng bâng quơ nói:

– Thật ra cũng không có gì. Gần đây anh đang định liên lạc với bọn họ, xin bọn họ tha thứ anh.

– Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bạch Lăng lo lắng truy vấn. Cô phải biết đó là chuyện gì thì mới giúp anh được.

– Bà xã, chuyện này anh sẽ xử lý

– Anh không cần nói thế với em, chúng ta là vợ chồng, vợ chồng phải đồng cam cộng khổ, khi có vấn đề phải cùng nhau nghĩ biện pháp giải quyết, không phải sao? Nói cho em biết, để em giúp anh được không?

Cô cầm tay anh, kiên định mà ôn nhu nhìn anh khiến anh đột nhiên có cảm giác, cho dù trời có sập xuống thì cô cũng không chờ anh bảo vệ mà ngược lại cô sẽ bảo vệ anh. Người con gái này, sao anh có thể không yêu?

– Bà xã, anh yêu em. Đồ Thánh chân tình nói với cô

– Em cũng yêu anh, ông xã. Cô hôn anh một cái rồi mỉm cười với anh: – nhưng anh vẫn chưa trả lời em?

Xem cô thế này chắc chắn phải biết rõ đáp án mới chịu yên.

Anh thở dài, chối một lúc rồi mới chịu nói:

– Vì bọn họ không thể chấp nhận việc anh ly hôn với em/

– Hả!

Bạch Lăng ngây ngốc nhìn anh, trong chốc lát còn không hiểu anh nói cái gì.

– Em có bố mẹ chồng yêu thương con dâu còn hơn yêu con đẻ

Anh hôn chóp mũi cô rồi tự đùa bỡn:

– Chỉ có anh đáng thương, cha không yêu mẹ không thương.

Bạch Lăng ngây ra như phỗng nhìn anh, sau đó trừng mắt nhìn, cuối cùng mới bắt đầu hiểu vấn đề.

Tức là anh và cha mẹ mình cắt đứt quan hệ là vì anh ly hôn với cô, mà cha mẹ anh lại yêu con dâu hơn con đẻ không chịu tha thứ anh, khiến anh khó chịu nên mới cắt đứt quan hệ?

Nguyên nhân này thật sự…… Thật sự là rất buồn cười!

– Ha ha……

Cười của cô như tiếng chuông bạc, cô không thể nhịn được cười.

Mặt Đồ Thánh dần dần ửng hồng.

Anh nhìn cô, trừng mắt nhìn cô nhưng cuối cùng cũng chỉ đành bất đắc dĩ than nhẹ.

Cô đang cười nhạo anh nhưng sao anh lại yêu cô nhiều như thế, yêu đến không oán không hận?

Yêu thương cô, anh chỉ có thể nói ……

Là anh gặp hạn.

(Hoàn rồi nhớ)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.