“Anh luôn băn khoăn tự hỏi, tự nhủ bản thân không thể nào trong thời gian ngắn như vậy sẽ thích một người. Nhưng xem ra anh sai rồi.” “Anh nghĩ lần trước chúng ta hôn nhau anh đã nói rõ lòng mình với em. Em còn cần anh nhắc lại sao?” “Bởi vì anh muốn bảo vệ em, chăm sóc em cả đời, muốn cho em cả đời không rơi nước mắt…” Mỗi lần nhớ lại cô luôn không hiểu khi trước Quý Hy rốt cuộc có yêu cô hay không? Anh nói với cô rất nhiều điều giống như là lời yêu nhưng mấu chốt là ba chữ kia một lần anh cũng không đả động đến. Cuối cùng anh thật sự có yêu cô không? Những năm gần đây cô vẫn luôn băn khoăn suy nghĩ. Bọn họ kết hôn không được một ngày đã chia lìa một năm rưỡi, đến khi gặp lại tưởng chừng đã qua mấy kiếp người, người cũng thay đổi quá nhiều. Cô còn nhớ rõ ngày đó ông nội giống như bình thường, sáng sớm ra công viên gần nhà tập thể dục nhưng lại không giống bình thường tầm 10h về đến nhà. Cô nhìn đồng hồ báo thức còn đang suy nghĩ ông nội vì sao còn chưa trở về ngoài cửa đã nghe có tiếng xôn xao. Còn có người đang gọi tên cô, còn tiếng chuông cửa dồn dập. Cô nhanh chóng chạy ra, không tưởng tượng rằng người nọ nói ông nội trên đường về nhà bị xe đụng, tình huống rất xấu. Cô cuối cùng vẫn không thể nhìn mặt ông nội lần cuối. Cô sống chưa đầy 25 năm nhưng lại ba lần tiễn đưa người thân yêu nhất từ phòng cấp cứu đi ra. Một lần rồi lại một lần, khiến cô khóc thiếu chút nữa hỏng mắt. Cô sở dĩ còn có thể chịu đựng là vì cô còn một đứa con gái, con gái cô mới tròn chín tháng đã mất đi người ông nội yêu thương, chiều chuộng nó nhất. Cùng Quý Hy một đêm hôm ấy cô đã có thai khiến cho ông nội vui mừng vô cùng, còn nói nhờ có ông dự liệu trước bắt bọn họ làm mọi thủ tục xong xuôi, thật có con mắt nhìn xa trông rộng. Ông nội nói muốn cho Quý Hy niềm vui bất ngờ nên bắt cô không được phép nói chuyện cô mang thai cho anh biết, điện thoại không được nói mà viết e-mail lại càng không. Nhất định phải chờ anh trở về giáp mặt nói cho anh biết. Nhìn ông nội cao hứng phấn chấn như vậy cô cũng đành nghe theo. Kết quả, cô đằng đẵng chờ 1 năm rưỡi, con gái đã chào đời, ông nội từ hưng phấn thành tức giận. Tức đến nói không nghe điện thoại của Quý Hy lại càng không cho phép cô nhắc đến đứa cháu bất hiếu kia, không cho phép cô chủ động liên lạc với anh. Cứ như vậy cho đến khi ông nội bất ngờ bị tai nạn xe cộ mà qua đời, anh mới mệt mỏi về Đài Loan, xuất hiện trước mặt cô. Mà cô còn không có cơ hội nhắc đến con với anh. Anh vừa thấy cô đã phát hỏa, gào thét, chất vấn cô vì sao không chăm sóc ông nội cho tốt. Anh đau lòng cô có thể hiểu nên cũng không trách anh. Nhưng khi anh phẫn hận gào thét với cô, chất vấn cô bộ dáng bình tĩnh khác hẳn năm xưa ông nội cô mất, nghi ngờ cô có coi ông nội anh như ông nội mình. Trong nháy mắt, cõi lòng cô đóng băng. Trước khi tang lễ của ông nội chấm dứt anh vẫn chỉ ở khách sạn, không bước về nhà một lần, giống như chán ghét cô không muốn cùng cô cùng một mái nhà. Sau khi tang lễ kết thúc, cô đưa đơn li hôn cho anh. Anh cũng chẳng nói hai lời đã kí tên. Sau đó cũng chẳng thèm quay đầu đã rời đi, cuối cùng chấm dứt cuộc hôn nhân vốn chỉ tồn tại trên giấy tờ kia…. Nguyên Chỉ Linh đột nhiên ngây người rồi ra sức lắc đầu. Cô làm sao vậy, khi không lại đi nhớ tới chuyện này? Mọi chuyện đã qua lâu rồi, cho dù bây giờ nghe nói anh muốn về Đài Loan định cư chứ không ở lại Mỹ thì có thế nào? Chẳng phải bây giờ anh và cô đã không còn quan hệ gì nữa sao? Chỉ cần…. – Mẹ! Cửa vườn trẻ vừa mở đã thấy con gái chạy vọt ra, cô vội ngồi xổm xuống vừa vặn đón được con gái nhào vào lòng. Cô ôm lấy con gái rồi hôn bảo bối một chút, ngẩng đầu mỉm cười hỏi: – Nhân Nhân hôm nay ở trước có ngoan không, có nghe lời cô giáo không? – Có ạ. Nhân Nhân ra sức gật đầu, lớn tiếng đáp. – Có ăn hết cơm không? Cô lại hỏi. – Có ạ – Có ngủ trưa ngoan không? – Có ạ. – Vậy lúc nãy đã chào tạm biệt cô giáo chưa? Nhân Nhân quay đầu tìm bóng dáng cô giáo, giơ bàn tay nhỏ nhắn vẫy vẫy kêu lớn: – Tạm biệt cô giáo. Nguyên Chỉ Linh bật cười lắc lắc đầu. Tiểu gia hỏa này luôn quên việc này. Cô giáo không dưới một lần trêu đùa nói với cô: Nhân Nhân chỉ cần nhìn thấy mẹ thì cái gì cũng quên hết. Cô đứng lên cùng con gái mỉm cười chào cô giáo, một tay xách túi một tay nắm bàn tay nhỏ nhắn của con gái chậm rãi về nhà. Nhân Nhân học ở vườn trẻ ngay gần nhà, chỉ cách tầm 700m, đi lại vô cùng thuận tiện. – Hôm nay cô giáo dạy cái gì? Vừa đi cô vừa hỏi con gái, đây là đoạn đối thoại cố định mỗi khi hai mẹ con đi về. – Dạy múa ạ – Còn gì nữa? – Còn vẽ nữa. Mẹ, con sẽ vẽ 12 giờ nha, cô giáo nói 10h chính là lúc ăn cơm. Nhân Nhân đắc ý nói – Thật không? Vậy về nhà con vẽ cho mẹ xem nha – Vâng ạ, con còn biết vẽ 7h, 7h buổi sáng là lúc mẹ thức dậy. – Nhân Nhân lợi hại quá, cô giáo dạy gì cũng nhớ. Nghe thấy cô khen ngợi, Nhân Nhân lại lộ ra vẻ mặt ngẩn ngẩn lại có hơi ngượng ngùng, miệng nhỏ nhắn đáng yêu mím lại khiến cô kìm lòng không đậu, dừng chân ngồi xổm xuống ôm Nhân Nhân vào lòng: – Mẹ yêu nhất là Nhân Nhân. – Con cũng rất yêu mẹ. Nhân Nhân cũng nhiệt tình đáp lại, tiếng cười non nớt khách khách thật đáng yêu. Cô bé bị mũi mẹ cọ cọ ở cổ rất nhột nên cười rất vui vẻ. – Mẹ ơi buồn quá. Bé vặn vẹo người vừa cười vừa nói. Nguyên Chỉ Linh không cù bé nữa mà hôn bé mấy lần cho đến khi cô bé cười khanh khách mới dừng lại, nằm tay con gái tiếp tục đi về nhà. – Mẹ, con kể với mẹ nhé, Đồng Đồng hôm nay thật đáng ghét. Nhân Nhân mạch mẹ. Đồng Đồng là bạn thân nhất của bé ở nhà trẻ – Không thể nói người khác là đáng ghét. Nguyên Chỉ Linh nhẹ nhàng khuyên bảo con gái. – Nhưng mà Đồng Đồng thật sự rất đáng ghét. – Mẹ đã nói là con không được nói người khác là đáng ghét. Thanh âm của cô trở nên nghiêm khắc. – Vâng. Nhân Nhân cúi đầu bĩu môi. – Đồng Đồng hôm nay làm sao vậy, sao con nói bạn như thế? Cô hỏi con gái. – Bởi vì bạn nói con không có cha thật đáng thương, con nói con không đáng thương, bạn ấy cứ nói là có. Nguyên Chỉ Linh hoảng hốt nói không nên lời, cô không nghĩ sẽ xảy ra chuyện này. Không ngờ con gái không có cha mà bị bạn học nói như vậy. Xã hội bây giờ không phải có rất nhiều gia đình không đầy đủ đấy thôi? Trẻ con trong nhà chỉ có cha hoặc mẹ không phải rất nhiều đấy sao? Vì sao con cô lại bị người khác nói như vậy? Cô thấy rất đau lòng. – Mẹ con không đáng thương đúng không? Nhân Nhân ngẩng đầu lên, khuôn mặt hồn nhiên bé nhỏ lại có chút quật cường, bé mới không đáng thương. Nguyên Chỉ Linh không nói gì chỉ gật gật đầu với con. Thấy mẹ gật đầu, Nhân Nhân vui vẻ cười, nháy mắt lại khôi phục vẻ vô tư lự đáng yêu. Nhưng cô lại cười không nổi, trong đầu chỉ nghe thấy tiếng vọng lại “mẹ, con không đáng thương đúng không?” Cô làm mẹ như thế nào mà lại để con cô hỏi như thế. Cô thấy rất khổ sở, thật sự rất khổ sở. – Mẹ. Nhân Nhân ngẩng đầu nghi hoặc gọi cô. – Ừ. Cô cúi đầu nhìn con – Đừng khóc. Nguyên Chỉ Linh cứng đờ, không hay biết nước mắt rơi xuống khi nào còn để cho con nhìn thấy, cô nhanh chóng lau nước mắt rồi nhìn con mỉm cười. – Mẹ không khóc đâu – Là có bụi vào mắt đúng không? – Đúng rồi. – Mẹ lại đây, con giúp mẹ thổi. Nhân Nhân vẫy tay muốn cô ngồi xổm xuống. Nguyên Chỉ Linh nghe lời ngồi xổm xuống, để cho con gái thổi thổi vào mắt. – Được rồi. Nhân Nhân hài lòng tuyên bố. – Cảm ơn con. Cô mỉm cười nói, thuận thế hôn con một chút rồi mới đứng dậy đi tiếp. Những khổ sở trong lòng nhờ có Nhân Nhân mà cô có thể kiên cường bước tiếp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]