Chương trước
Chương sau
Tiếng gió bên tai gào thét, trái tim cuồng loạn, nhìn khắp nơi nhưng đều không thấy cô.

Lý Phong sắp nổi điên, anh chạy như điên, gọi tên cô nhưng không có bất kì tiếng trả lời nào.

Ác mộng năm năm trước lại tái diễn sao? Anh phải làm thế nào mới khiến cô có được cảm giác an toàn? Phải làm thế nào thì cô mới tin tưởng anh? Anh cuối cùng phải làm thế nào…..

Cô chạy đi đâu? Có phải đi tìm bọn Bạch Lăng không?

Đúng rồi, gọi điện thoại! Lý Phong sờ túi mới phát hiện anh không mang điện thoại theo, cả ví tiền cũng không.

Đột nhiên dừng lại, anh đứng tại chỗ, một lần nữa quay đầu nhìn khắp nơi nhưng vẫn không thấy cô.

Cứ tìm khắp nơi thế này cũng không phải là cách, anh nên về nhà gọi cho Bạch Lăng . Nếu xác định Trạm Na không đến chỗ các cô ấy anh còn có thể nhờ bọn họ cùng tìm cô.

Mang thai, không đem tiền thậm chí còn đeo dép trong nhà đi, cô sẽ chạy đi đâu đây?

Có phải cô không bình tĩnh mà đi ra khỏi nhà không cẩn thận mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay nhất thời nghĩ quẩn ….

Không! Không đâu! Không thể.

Trạm Na là cô gái rất kiên cường. Cô tuyệt đối sẽ không làm chuyện điên rồ, cho dù không vì cô thì cũng sẽ vì đứa trẻ. Anh nhất định phải tin cô, phải nghĩ thoáng, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì.

Vội vàng chạy về nhà gọi điện, Lý Phong có nằm mơ không không nghĩ người khiến anh tìm khắp nơi lại đang ngồi trong nhà.

Đó là giọng nói của cô, cho dù bây giờ anh đứng ở cửa thôi, còn chưa nhìn thấy cô nhưng giọng nói kia đúng là của cô, giọng nói của cô.

– Trạm Na! Anh vội chạy vào trong phòng.

– Lý Phong? Trạm Na đứng lên: – anh chạy đi đâu thế, sao có thể để khách…..

Cô còn chưa dứt lời Lý Phong đã như gió xoáy ôm chặt lấy cô, anh ôm chặt đến nỗi cô suýt nghẹt thở nhưng cô cũng không ngăn anh lại.

Người anh hơi run, tim đập thình thịch, hơi thở nóng ấm phả trên cần cổ cô, giống như là ở bên ngoài đã chạy tìm cô thật lâu.

Anh ôm cô rất nhanh, rất chặt giống như nếu không làm thế thì cô sẽ biến mất vậy, lúc này cô khiến anh thực sự rất sợ hãi.

– Em xin lỗi.

Cô áy áy nói nhỏ, cho dù biết trong nhà đang có khách, không phải là lúc thổ lộ cùng anh nhưng vẫn không nhịn được ôm lấy anh nói: – em xin lỗi, xin lỗi…

Khi nãy cô tâm phiền ý loạn nên muốn một mình ra ngoài cho tỉnh táo một chút, không phải muốn rời bỏ anh. Nhưng không nghĩ anh không thấy cô đâu thì lại có phản ứng này.

– Ak! Anh thấy chúng mình vẫn nên về khách sạn nghỉ ngơi, tối nay lại sang là được. Lý Tư xấu hổ nói, anh là chồng Annie, cũng là em trai Lý Phong.

Nhưng đôi vợ chồng kia đang đắm chìm trong thế giới của họ, giống như không nghe thấy anh nói gì, anh sờ sờ mũi, nhìn vợ một cái rồi ôm vợ con lặng lẽ rời đi.

Phòng khách thiếu đi ba người, cửa đóng rồi lại mở nhưng đôi vợ chồng đang ôm nhau kia cũng không phát hiện,

– Em xin lỗi.

Lúc cô trở lại, nghe Annie và Lý Tư nói sau khi cô rời đi, ba năm liền Lý Phong sống như thế nào khiến lòng cô quặn đau.

Cô không biết năm đó mình rời đi đã khiến anh chịu tổn thương sâu như vậy. Anh chưa từng nói cùng cô chỉ nói anh không muốn lãng phí thời gian, chuyện quá khứ thì cứ để nó qua đi.

Anh nói thoải mái như năm ấy bọn họ bình tĩnh chia tay sau lại hối hận, gặp lại nhau rồi quyết định tái hợp vậy.

Lý Tư nói với cô những năm đó Lý Phong rất sa sút, ngày ngày dùng rượu chuốc say chính mình, thậm chí còn định uống thuốc tự tử, có một lần thiếu chút nữa đã không thể cứu lại.

Ba năm đó, Lý Phong như phát điên, thật đáng sợ. Annie nói những lời này vẻ mặt vẫn còn sự sợ hãi.

– Nếu không phải em của em xảy ra chuyện, mọi người trong nhà đều bệnh nặng, ngay cả em cũng mệt mỏi mà ngã gục thì anh ấy đến giờ vẫn mơ mơ màng màng, muốn tự sát. Lý Tư nói đầy cảm khái.

Cô đã làm gì anh thế này?

– Em xin lỗi, em xin lỗi, em xin lỗi. Trạm Na ôm chặt Lý Phong, nước mắt hối hận không ngừng rơi xuống, thẫm ướt hai gò má cô cũng thấm ướt ngực áo anh.

– Không cần nói xin lỗi, trừ khi em muốn rời khỏi anh,

Anh đẩy cô ra, vẻ mặt kích động nắm hai bả vai cô, lạnh lùng nói.

– Không!

Cô nhanh chóng lắc đầu, nước mắt nóng bỏng rơi lên tay anh.

Trừng mắt nhìn giọt nước mắt trên tay, Lý Phong khẽ mắng thầm một tiếng rồi lại ôm cô vào lòng. Anh không nên hung bạo với cô như thế.

– Em chạy đi đâu thế? Anh hỏi rồi chủ động giải thích: – em hiểu nhầm rồi, Tiểu Kiệt là con của em trai anh và Annie, Annie là vợ của Lý Tư, bọn họ….

– Em biết, Annie và em trai anh đã nói cho em rồi, bọn họ…

Nói tới đây cô mới nhớ ba người kia, vội vàng đẩy Lý Phong, quay đầu nhìn phòng khách. Phòng khách rộng lớn như thế cũng chỉ còn lại hai người bọn họ, một nhà ba người kia không biết đâu?

– Sao thế? Lý Phong lại kéo cô vào lòng hỏi,

– Em trai anh đâu rồi? Bọn họ đi lúc nào cô cũng hoàn toàn không biết.

– Kệ chúng nó đi tìm chết đi. Lý Phong không nhịn được tức giận nói: – Bọn nó muốn đến cũng không nói trước, tự nhiên xuất hiện khiến em hiểu lầm

– Là tại em sai, em không nên không nói gì đã chạy ra ngoài, em xin lỗi

Cô lắc đầu giải thích, nước mắt lại rơi.

Lý Phong hít thật sâu, ôm lấy cô ngồi xuống so pha, ôn nhu lau nước mắt cho cô rồi mới hỏi:

– Nói cho anh sao em tự nhiên lại chạy đi?

Cô hít hít mũi rồi chậm rãi nói:

– Lúc em mở cửa chỉ thấy Annie và đứa bé trai có ánh mắt giống anh như đúc….

– Em nghĩ đó là con anh và Annie?

– Em không biết. Em chỉ biết bản thân lúc ấy rất hỗn loạn, khiếp sợ, không thể đợi anh giải thích bởi vì em sợ chính mình sẽ không thể yên lặng nghe anh nói, sẽ vì tâm tình quá hỗn loạn mà không thể tin tường anh. Hơn nữa em không muốn khóc trước mặt anh và Annie nên mới ra ngoài, muốn tỉnh táo một chút.

Cô khàn khàn nói ra tâm tình của mình khi ấy.

– Không phải em muốn rời bỏ anh? Anh muốn xác định điều này

– Em không có! Em yên tĩnh một chút rồi sẽ về, thật mà! Cô đột nhiên nắm chặt áo anh, kích động kêu to, lắc đầu như trống bỏi, nước mắt văng khắp nơi. (cái đoạn nước mắt này khó mà edit nuột:)

Không nghĩ cô phản ứng mạnh như thế, Lý Phong hơi hoảng.

– Được rồi, anh biết rồi. Đừng khóc, anh tin em cho nên em cũng tin anh đúng không?

Anh ôm Trạm Na vào lòng, dịu dàng trấn an cô:

– Anh tin em.

Sự bất an trong lòng anh cũng đã được buông xuống.

Trạm Na hai mắt đẫm lệ nhìn anh, đến khi anh lau nước mắt cho cô cũng không hề chớp. Cô muốn xác định rõ anh không lừa cô, thực sự tin tưởng cô, không còn vì cô rời đi mà sợ hãi nữa.

– Sao thế, không tin là anh tin em sao?

Anh ôn nhu hỏi. Cô dùng sức lắc đầu, áp mặt vào ngực anh:

– Em yêu anh, Lý Phong.

– Anh biết. Anh nhẹ vỗ vỗ lưng cô.

– Về sau bất kể xảy ra chuyện gì…. trừ khi là chết, em tuyệt đối sẽ không rời anh đi, tuyệt đối sẽ không.

Giọng nói nhẹ nhàng mà đầy sự kiên định.

– Thật không? Lý Phong cúi đầu nhìn cô.

Cô ngẩng đầu lên gật đầu. Sau đó, vẻ mặt thật sự chưa từng thấy nói:

– Em thề. Nếu sai lời thề sẽ không chết tử tế.

Anh ngẩn ngơ lập tức mắng:

– Ngốc quá, em thề thốt cái gì, anh vừa mới nói là tin tưởng em đấy là gì?

Anh không tự chủ được mà vội nói.

Không để ý đến sự buồn bực của anh, cô lại dựa đầu vào ngực anh, ôm anh.

– Em yêu anh.

Lý Phong nói không nên lời, chỉ có thể dùng sức ôm cô càng chặt giống như muốn cô hòa nhập vào thân thể anh. Cô, cô lại phát lời thề độc này, người con gái này… người phụ nữ của anh. Anh yêu em. Anh thầm nói trong lòng

Mà cô tựa như nghe thấy, mỉm cười.

Tương lai không rời, không chia xa, bọn họ sẽ yêu nhau cả đời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.