Trên đường đến bệnh viện, Lâm Nhược Phỉ thấp thỏm không yên, Triệu Tư Vũ ngồi lái xe bên cạnh đương nhiên nhìn ra sự lo lắng trong ánh mắt của cô, anh vội an ủi:
- Em đừng lo lắng quá!
Vừa đến cửa phòng bệnh viện, hai người đã nghe thấy tiếng thét hoảng sợ của Tuyết Hạ Huyên.
Lâm Nhược Phỉ vội chạy nhanh vào trong.
Vào phòng đã thấy Tuyết Hạ Huyên đang ngồi trên giường bệnh, hai tay không ngừng quơ xung quang, miệng hét lớn:
- Mắt của tôi, mắt của tôi làm sao thế này?
Hai cô y tá bên cạnh chỉ đứng yên, không dám hó hé nửa lời, họ sợ khi cô gái này biết sự thật thì không biết cô ấy sẽ ra sao...
Lâm Nhược Phỉ đến bên Tuyết Hạ Huyên nói:
- Huyên Huyên, cậu đã tỉnh rồi sao? Trong người có cảm thấy khó chịu hay không?
- Phỉ Phỉ? Là cậu sao?
- Là tớ đây! Cậu không phải sợ!!
Biết đó là Lâm Nhược Phỉ, Tuyết Hạ Huyên dần dần bình tĩnh hơn, một lúc sau, cô hỏi:
- Thế cậu có biết mắt của mình bị sao không? Sao mình không thấy gì hết! Hay là cậu chưa bật đèn đúng không? Phỉ Phỉ cậu máu bật đèn lên đi!
Nghe câu nói của Tuyết Hạ Huyên, Lâm Nhược Phỉ không kìm được mà khóc oà lên.
- Sao cậu lại khóc, Phỉ Phỉ!
- Mình không sao!
- Cậu vẫn chưa bật đèn lên hả Phỉ Phỉ?Tối quá, mình không thấy gì cả!
- Huyên Huyên, thật ra... mắt của cậu...
- Mắt..
- Mắt của cậu tạm thời không thể nhìn thấy trong một thời gian mà thôi. - Lâm Nhược Phỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-bi-mu-cua-tong-giam-doc-ac-ma/47164/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.