Tuyết Hạ Huyên thất thần nhìn ngôi mộ trước mặt, chỉ cảm thấy tim như thắt lại từng đợt, những giọt nước mắt long lanh không kìm hãm được mà rơi lã chã trên khuôn mặt kinh diễm.
Con của mẹ..
Đã sáu năm rồi.. nếu ngày đó con còn giữ được, bây giờ không chừng đã chập chững năm tuổi.. cũng đã sắp vào lớp một..
Tiếc là không thể, đứa bé đáng thương..
Bả vai gầy gò không ngừng run rẩy dữ dội, bàn tay nõn nà đã nắm chặt đến nỗi móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Khương Minh Nghiệp, Tuyết Hạ Vy!
Đôi mắt mỏng manh tinh xảo nay chỉ còn đọng lại sự hận thù kịch liệt.. hận đến tâm can liệt phế.. hận đến điên cuồng.. hận đến trong đầu chỉ còn đọng lại duy nhất một ý nghĩ: trả thù!
Cảnh Thiệu Đình nhìn thân ảnh cô độc quỳ xuống mặt đất, khoé môi không ngừng khóc nấc lên, đáy lòng anh không ngừng vang dội một cỗ xót xa.
Cảnh Thiệu Đình đi đến phía cô, vươn tay ôm lấy thân ảnh nhỏ bé cô độc vào lòng, bàn tay rắn chắc vỗ nhẹ vai cô.
- Huyên, đừng khóc nữa..
Tim của anh đã trót trao người con gái này lúc nào không hay.. chỉ cảm thấy, mỗi lần cô khóc, một người mạnh mẽ như anh, trong tâm lại vô cớ đau đến không thở nỗi, mỗi lần cô cười, khoé môi mỏng của anh lại vô thức cười theo, trong tim có gì đó ngọt ngào đến khó tả.
Chính là như vậy.. yêu là như vậy.. nhưng cô gái này đã bị thương tổn quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-bi-mu-cua-tong-giam-doc-ac-ma/2158711/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.