- Được rồi! Anh muốn cưới ai thì cưới! Miễn sao có cháu nội cho tôi là được!
Khương Minh Phàm cắn răng đưa ra quyết định cuối cùng. Rốt cuộc, người chịu khổ, người chịu thiệt thòi đều là Tuyết Hạ Huyên. Ông không còn cách nào khác, cháu nội vẫn là hơn hết.
Mẹ Khương ngồi bên cạnh cũng chìm vào mớ suy tư hỗn độn, đứa con dâu hiếu thuận ấy..
Xin lỗi con! Tuyết Hạ Huyên.
Con người, suy cho cùng vẫn luôn ích kỉ như vậy đấy!
Tuyết Hạ Huyên cảm thấy cả người đau nhức, nhất là bàn tay phải của mình, cô cảm thấy nó giống như không còn cảm giác được gì nữa, nó cứ đờ ra như một bức tượng gỗ. Chợt nhớ đến cái gì đó, cô dùng tay trái đặt lên bụng mình, thật may, bảo bối vẫn không sao hết! Tay có bị tàn phế cô cũng chịu được, mắt không nhìn thấy cô vẫn có thể vượt qua được, miễn sao, đứa bé không bị gì là tốt rồi! Chỉ có đứa bé mới cứu rỗi được cô lúc này thôi, nó mất đi, cô không biết phải làm sao.
Bởi vì, tâm của cô đã chết lặng từ lúc nào không hay, hiện tại, đưa bé chính là nơi xoa dịu tâm hồn của cô lúc này.
Nhưng mà..
Tim thật sự rất đau, đau lắm.. nhói lắm..
Đau khi hai người họ sắp sánh đôi với nhau bước vào lễ đường, cử hành một hôn lễ thật hoành tráng..
... Mặc kệ quá khứ, mọi chuyện có như thế nào, từ giờ cô nhất định phải sống thật tốt, không chỉ vì bản thân, mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-bi-mu-cua-tong-giam-doc-ac-ma/2158692/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.