Nghe vậy, Yến Mộ Tịch nhíu mày suy tư một lúc, rất thẳng thắn nói, “Vấn đề này tôi rất khó trả lời.” Đúng vậy, bởi vì anh cũng không hiểu sao năm đó sau khi nhìn thấy cặp mắt kia liền nhớ mãi không quên, từ lúc đó, mặc kệ là gặp gỡ ai, sinh ra có đẹp thế nào, cũng không khiến tâm anh gợn một tia sóng, liền giống như bạn đã được thưởng thức qua ánh trăng sáng chói trên bầu trời, thì dù là trân châu thế gian, ánh sáng rực rỡ của ngọc thô chưa mài rũa, chung quy cũng chỉ là thế tục phàm trần mà thôi.
Mà anh, chưa bao giờ sẽ ủy khuất chính mình theo đuổi thứ gì.
Nhưng hiện tại, nhìn lẩu niêu trống rỗng kia, anh lại cảm thấy, có thể thử xem.
Nghe được đáp án như vậy, Chiêm Quốc Thông trong lòng càng thấp thỏm bất an, vô luận như thế nào, ông cũng không thể trơ mắt nhìn cháu gái yêu quý của bạn mình rơi vào tay thiếu gia ‘ ma chướng ’ a, càng đừng nói, nguyên nhân gây ra vẫn là ông, “Thiếu gia, con bé đỗ tiêu kia, vẫn là trẻ con a.”
Cho nên, cầu thủ hạ lưu tình.
Nhưng mà, Chiêm Vân Hi nghe được lời này, âm thầm trợn trắng mắt, cha hắn có phải hồ đồ không vậy? Thiếu gia đối với đứa trẻ sơ sinh còn không buông tha, còn sẽ coi một thiếu nữa hai mươi tuổi là trẻ con sao?
Sở Trường Ca cũng là lắc đầu, cái này Chiêm quản gia thật là quá ngây thơ rồi, cư nhiên ý đồ đi đánh thức lương tâm thương hoa tiếc ngọc của Mộ Tịch?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-la-dau-bep/746781/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.