🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Editor bồ đào
Nghe vậy, Liễu Tô Nguyên thần sắc không khỏi có mông lung, mang theo vài phần hồi ức, lẩm bẩm nói, “Ta nhớ rõ thiếu gia khi còn nhỏ, buổi sáng thích nhất là ăn mì, mỳ thịt, mì gà, mì thịt bò, mì hấp, mì sốt thịt bò, chỉ cần là ta làm, ai cũng không cự tuyệt, người lớn hơn một chút, là có thể ăn một chén lớn, lại ăn với cơm cùng thức ăn ngon, liền nước canh đều uống một ngụm không dư thừa, đặc biệt dễ nuôi……”
Chiêm Quốc Thông tiếp nhận lời nói, “Cũng nói đến ông cụ, từ sau khi ông rời đi sau bếp liền không ai có thể làm ra cái hương vị kia, nói ra cũng kì lạ, rõ ràng là đều dựa theo phương pháp ông dạy làm, như thế nào mà hương vị lại không giống nhỉ?”
Liễu Tô Nguyên cười cười, lần này không nói chuyện.
Chiêm Quốc Thông buông tiếng thở dài, “Đây hẳn là khoảng cách giữa bậc thầy và đầu bếp bình thường đi? Cùng một loại nguyên liệu nấu ăn, cùng cách làm, nhưng do người nấu khác biệt, hương vị liền cách biệt một trời một vực, tô nguyên này, ông không biết, mấy năm nay, ta là có bao nhiêu ngóng trông ông trở về.”
Liễu Tô Nguyên hừ cười một tiếng, “Được rồi, ông nói nhiều nghe giả tạo quá, còn không phải là vội nấu điểm tâm cho thiếu gia hay sao, chờ, ta hấp mấy cái bánh bao này liền làm, khẩu vị của ông không thay đổi nhỉ? Bánh nhân nấm hương cải dầu cùng tôm khô, còn có thể ăn hết hai lồng không?”
Mắt Chiêm Quốc Thông sáng ngời, hình tượng đại quản gia nghiêm túc đứng đắn đã sớm giữ không được, cười dùng sức gật đầu, “Không thay đổi, không thay đổi, liền mê cái mùi vị này, người nào làm cũng chưa từng ngon bằng ông làm, hai lồng không đủ, ít nhất phải bốn lồng.”
Liễu Tô Nguyên sau khi trộn rau xong, đang nhào mì, nghe vậy, tức giận nói, “Bốn lồng? sao ông không chết no luôn đi!”
Chiêm Quốc Thông nói như là lẽ đương nhiên, “Ta ăn hai lồng, lại mang hai lồng trở về cho Thục Trân cùng Vân Hi nếm thử, hai mẹ con bọn họ cũng nhớ thương cơm ông làm lắm, Tô Nguyên a, không có ông ở đây, nhà của chúng ta mấy năm nay đều vô cùng nhạt nhẽo……”
Liễu Tô Nguyên chịu không nổi ngắt lời, “Quốc Thông, ông vẫn là nên tiếp tục làm bộ làm tịch đại quản gia của mình đi, đừng ghê tởm ta, từng này tuổi rồi, như thế nào càng sống càng trẻ con?”

Chiêm Quốc Thông lặng lẽ nói, “Tất cả đều là do thiếu gia gây ra đấy.”
“Đừng đem cái gì cũng đổ hết lên đầu thiếu gia.” Liễu Tô Nguyên cười khúc khích, nghĩ đến cái gì, tò mò hỏi, “Thiếu gia năm nay 26 đi, tại sao còn chưa kết hôn? Yến gia lão gia tử cũng không thúc ép à?”
Nói cái này, Chiêm Quốc Thông biểu tình trở nên cổ quái lên.
“Làm sao vậy?” Liễu Tô Nguyên khó hiểu nhìn ông.
Chiêm Quốc Thông thanh hạ giọng nói, “Ông còn chưa nghe qua những lời đồn đãi ở bên ngoài à?”
Liễu Tô Nguyên lắc đầu, “Ta mới đến Đế Đô, có thể nghe được cái gì? Có chuyện gì ông cứ việc nói thẳng.”
Chiêm Quốc Thông xoa xoa cái trán, nháo tâm nói, “Tương Bạch thiếu gia Đông Phương gia, chắc ông cũng từng nghe qua chứ?”
Đôi mắt già nua của Liễu Tô Nguyên lóe lên, chuyện về Đông Phương gia ông đương nhiên chú ý, lão gia tử Đông Phương gia tuy còn sống, bất quá đã sớm giao cho trưởng tử Đông Phương Bồ của mình làm gia chủ đương nhiệm, Đông Phương Tương Bạch là con trai của Đông Phương Bồ, tục truyền sinh thanh tuấn lịch sự tao nhã, quân tử vô song, trù nghệ càng là học quán Trung Quốc và Phương Tây, ba năm trước đây còn giành được giải quốc tế lớn, ở giới đầu bếp rất có danh tiếng, ông đè nén trong lòng phập phồng, không có chút gợn sóng nào nói, “Nghe nói qua rồi, còn sau đó thì sao? Hắn cùng hôn sự của thiếu gia thì có quan hệ gì?”
Chiêm Quốc Thông cười còn khó hơn khóc, “Ha hả, Tương Bạch thiếu gia có một cái danh xưng rất hay.”
“Hả?”
“Yến gia Thiếu phu nhân.”
“……”
“Có phải hay không tươi mát độc đáo thực làm người tuyệt vọng?”
Liễu Tô Nguyên khóe miệng run lên, tay đang nhào bột có điểm không nghe điều khiển, “Đây là thầm lén gọi đùa à? Hiện tại người trẻ tuổi không phải đều thích lấy nam nhân cùng nam nhân nói giỡn sao?”
Chiêm Quốc Thông sầu khổ nói, “Đó là giới giải trí, giống yến gia cùng Đông Phương gia hào môn tài phiệt như vậy, ai dám tùy tiện nói giỡn chứ? Mấu chốt là, thiếu gia giống như cam chịu, cũng không giải thích hay phản bác gì.”
“Thế còn Đông Phương Tương Bạch?” Là một người đàn ông, bị gọi là Thiếu phu nhân, cũng sẽ không vui vẻ a?
“Đáng sợ nhất chính là điểm này, hắn cư nhiên cũng không tức giận.” Đây là điều khiến ông nghĩ đến trăm lần cũng không ra, lẽ ra Đông Phương Tương Bạch tuổi cũng không còn nhỏ, so thiếu gia còn lớn hơn hai tuổi, cũng nên cưới vợ sinh con, nhưng có cái mỹ danh yến gia Thiếu phu nhân như vậy’, thế nào cũng ảnh hưởng hắn bàn chuyện cưới hỏi đi? Làm sao hắn có thể thờ ơ như vậy chứ?
Liễu Tô Nguyên không nói gì.
Trong phòng bếp nhất thời an tĩnh lại.
Cho đến khi Liễu Đỗ Tiêu xuất hiện.
……
Liễu Đỗ Tiêu sau khi lên lầu, trước tiên đi xem phòng của mình, quả nhiên, trang trí cơ hồ là giống tử thành, giường, bàn sách, tủ quần áo đều là mua mới, kiểu dáng cũng là dựa theo sở thích của cô, rèm che cửa cũng treo lên, là từ tử thành mang đến màu sắc rực rỡ như bảy sắc cầu vồng, cư nhiên dài ngắn độ rộng vừa vặn phù hợp, thật sự làm người kinh hỉ, mà trên mặt đất bày bốn cái rương lớn đó là đồ dùng cá nhân của cô, ông ngoại chưa động vào, mà chờ cô đến tự mình sắp xếp.
Cô hiện tại đương nhiên không rảnh lo, trước mắt việc muốn làm nhất đó là tắm rửa, sau đó hảo hảo ngủ một giấc, nhưng dưới lầu còn có khách nhân, bản thân không thể thất lễ, vì thế, chỉ đơn giản đi phòng tắm rửa, thay đổi quần áo sạch sẽ, liền xuống lầu.
cô muốn gọi Tơ Liễu, nhưng đẩy cánh cửa phòng bên cạnh, phát hiện mẹ mình đã nằm xuống, đành phải thôi.
“Ông ngoại, Chiêm gia gia!”
Kêu một tiếng này, làm Chiêm Quốc Thông giương mắt nhìn sang, đôi mắt già nua lập tức lại ngưng lại, bất quá lần này không ngừng kinh ngạc, còn có hoang mang cùng kinh diễm, Liễu Đỗ Tiêu vừa mới tắm xong, người mặc một chiếc váy màu xanh nhạt dài đến đầu gối, tươi mát thoát tục giống như mầm non sau cơn mưa mới vừa đâm chồi, đặc biệt là cặp mắt kia, cái gì quyến rũ động lòng người, cái gì mắt như làn nước mùa thu, cái gì cố phán thần phi, đều không đủ để hình dung vẻ đẹp của nó.
ông nhớ tới Vân Hi phổ cập khoa học tri thức cho mình, nói loại mắt này hình như là mắt bồ đào, là hình dạng đôi mắt hoàn mỹ nhất, trong ánh mắt trong suốt như làn nước mua thu, đựng đầy một quả nho đen láy trong vắt, óng ánh trong suốt không chứa bất kì tạp chất nào, ánh mắt động lòng người như vậy thì còn cái gì hơn nữa chứ.
Ông chỉ từng nhìn thấy trên mặt thiếu gia, không nghĩ tới hiện tại……
Liễu Tô Nguyên không chú ý lão hữu thất thần, thấy cô đi tới, cười oán trách nói, “Như thế nào không ở trên lầu nghỉ ngơi một chút? Ngồi xe lửa lâu như vậy, sao có thể ngủ ngon?”
Liễu Đỗ Tiêu vào phòng bếp, liền bắt đầu rửa tay đeo tạp dề, nghe thế, mang theo vài phần nghịch ngợm nói, “Chính là ngủ, cũng phải ăn no trước a, đồ ăn trên xe lửa khó ăn ngoài sức tưởng tượng của cháu.”
Liễu Tô Nguyên ha ha cười rộ lên, động tác rõ ràng nhanh hơn.
“Ông ngoại, ông đang muốn hấp bánh bao ạ?”
“Đúng vậy, chiêm gia gia của cháu thích món này, ta còn chuẩn bị những nhân bánh khác, đợi chút gói xong rồi cũng đem vào lồng hấp.”
“Để cháu đến hỗ trợ.”
“Không cần, ta gói được,cháu đi làm một chén mì nước kho thịt đi.”
“Mì nước kho thịt?”
“Đúng vậy, làm nước sốt là được, làm xong đưa Chiêm gia gia mang đi.”
Nghe vậy, Liễu Đỗ Tiêu mặt lộ vẻ khó hiểu.
Mà Chiêm Quốc Thông đã hoảng sơ đứng lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.