Trong lúc Đỗ Tiêu với Kiều Đức Trí đang nói chuyện trong phòng sách, Tô Nguyên đi qua sân, đi bộ đến sau bếp của Thiên Đường, lúc này Tơ Liễu đang đứng tại bên cạnh ao nhặt rau, bà mặc trên người chiếc tạp dề màu xanh, tấm lưng gầy gò mảnh khảnh, ông đau lòng nhìn Tơ Liễu một đầu tóc trắng, ngực buồn bực đau nhức. Tơ Liễu giống như có cảm giác, chậm rãi xoay người lại, vừa lên tiếng, khiến trong lòng Tô Nguyên càng khó chịu hơn, Cha , tại sao người lại đến đây? Thanh âm kia để người khó chịu, dù là ông đã nghe nhiều năm như vậy nhưng vẫn không thể bình tĩnh đối mặt, tựa như là cầm giấy ráp cọ , khiến trái tim bị tổn thương . Cho nên , Tơ Liễu rất ít khi mở miệng, đại khái trước mặt Đỗ Tiêu sẽ nói nhiều hơn chút, bởi từ nhỏ Đỗ Tiêu đã được nghe giọng nói này, sớm thành thói quen, nhưng ông không thể, trong trí nhớ của ông giọng nói của Tơ Liễu còn êm dịu hơn chim vàng oanh, cũng chính vì đối lập nên vết thương lòng càng nặng. Thứ này ông còn có thể chấp nhận, nhưng còn gương mặt kia ….quả thật rất khó chấp nhận, nếu so sánh với lúc trước, quả thực là hoàn toàn thay đổi, nhớ ngày đó, ai còn không khen bà dáng dấp sắc xuân mơn mởn? Nhưng còn bây giờ thì sao ? Từng nếp nhăn hiện lên giống như vỏ cây thô ráp, dù Tơ Liễu bao lâu này đều đeo khăn che mặt cũng không thể nào che được những đốm tàn nhang, mí mắt đã sớm đã xệ xuống, khiến bà càng thêm già nua. Ai có thể tin tưởng người con gái này bây giờ mới bốn mươi mốt tuổi? Đè nén cảm xúc hỗn độn trong lòng, ông nhấc chân đi đến, giả vờ tự nhiên nhất có thể, Có chút việc cha muốn thương lượng với con, con cứ làm việc của con, đừng chậm trễ bữa cơm của khách.
Tơ Liễu trả lời và tiếp tục quay sang chọn các loại rau quả. Bên trong giỏ nhiều loại rau tươi, cà chua, cần tây, giá đỗ, dưa chuột, cà tím, xếp chồng lên nhau, bên trên thớt có một miệng thịt lợn to, còn có một chục con cá sống trong cái thùng lớn dưới chân. Tô Nguyên tìm cái ghế ngồi, giống như là không có chuyện gì nói Thực đơn buổi trưa nay là gì? Tơ Liễu dừng một chút, cũng không quay đầu lại nói, Gồm bốn món ăn mặn, cà chua hầm thịt bò nạm, cá khó, thịt gà đã được nấu tối qua, con sẽ cho một ít nấm vào sau, và hầm lại nó. Còn sườn nướng mật ong, thì con đã ướp chúng và cho vào tủ lạnh ... Tô Nguyên đánh giá món ăn hoàn toàn theo bản năng, Chà , bốn món này phối hợp rất hài hòa, thích ăn cay có thể chọn cá kho, thích tốt cho sức khỏe có thể chọn cà chua hầm thịt bò nạm, món ăn chính có lẽ là món canh gà, bên trong đó con thả chắc không ít gia vị nhỉ? Tối hôm qua ta còn ngửi thấy mùi đương quy với câu quất*, hai thứ này có thể thêm vào, tuy nhiên phải vừa đủ số lượng … … *vị thuốc đông y Tơ Liễu đáp lại qua loa một tiếng “Vâng” . Thế còn món chay? Cà muối, khoai lang chua ngọt, nấm hương cây cải dầu, đậu hũ, còn có hai loại rau trộn, dưa leo cùng nấm kim châm một loại, mộc nhĩ cùng ớt chuông đỏ một loại, nước sốt tý nữa con sẽ làm. Còn món tráng miệng thì sao? Bánh trôi nước, nếu nấu không kịp, sẽ thay thế bằng chè đậu đen. Tô Nguyên gật gật đầu, Lên thực đơn rất hợp lý, mỗi ngày chúng ta cho ra mười món ăn, xuyên suốt một tuần sẽ không trùng nhau, khách đến dùng bữa mới có cảm giác mới mẻ, chỉ là … … Ông ngừng một lúc, mới thở dài, Chỉ là vất vả cho con rồi. Tơ Liễu lắc đầu, Con không có vất vả, bình thường cha cùng Đỗ Tiêu đều phụ giúp con, con chỉ có phụ trách đứng một chỗ nấu ăn thôi, mà, Đỗ Tiêu đâu ạ? Bà thuận miệng hỏi, nếu như là lúc trước, Đỗ Tiêu đã tại bếp sau bận rộn. Tô Nguyên trả lời, Lão Kiều tìm con bé có chút việc. Nói xong , không thấy Tơ Liễu tiếp tục hỏi, liền nói thêm, Mấy ngày nữa là sinh nhật của Đỗ Tiêu, lão Kiều chuẩn bị cho con bé một món quà. Tơ Liễu vâng một tiếng, thần sắc cũng lúc đó bay xa, Thời gian trôi qua thật là nhanh, đã đến sinh nhật Đỗ Tiêu, không biết con nên tặng quà gì cho con bé? Nếu không , con mang con bé về Đế Đô cha xem có ổn không? Nguyên bản , Tô Nguyên còn sợ mấy câu kia sẽ khơi dậy kí ức đau khổ của Tơ Liễu, bởi vì sinh nhật của Đỗ Tiêu, là ngày mà Tơ Liễu cùng Đỗ Tiêu bước vào bước ngoặt cuộc đời, ngày đó, đối với bọn họ mà nói, đều là một thử thách sinh tử, may thay, bọn họ gặp gỡ lẫn nhau, cứu rỗi đối phương, ông cảm thấy bất ngờ, thình lình một câu cuối cùng ở bên tai nổ vang, da đầu ông tê dại, không dám tin hỏi, Con nói cái gì? Tơ Liễu dừng lại động tác trong tay, lần nữa xoay người lại, Con nói, con muốn mang Đỗ Tiêu về Đế Đô. Nghe rõ , Tô Nguyên thần sắc càng thêm chấn động, đến mức khóe miệng đều run lên, vốn ông đang còn nghĩ thương lượng với Tơ Liễu thế nào cho ổn thỏa, nhưng lời chuẩn bị kia còn chưa kịp nói, kết quả liền mục đích đạt tới, để ông làm sao không kinh hãi? Vì , vì sao?
Tơ Liễu tự giễu cười lên, ý cười thê lương, Cái này cần gì vì sao chứ, vốn dĩ vẫn phải trở về không phải sao? Người đến đây tìm con, còn không phải bàn bạc chuyện này sao? Tô Nguyên nhất thời á khẩu không trả lời được. Tơ Liễu nói tiếp, Cha , con không phải trách người, kỳ thật con đã sớm hạ quyết tâm, từ hai mươi năm trước, con chẳng phải ngóng trông một ngày này sao? Năm ngoái chính là cơ hội tốt nhất, nhưng con lại … … bỗng nhiên sợ hãi, có lẽ là gần nên khiếp sự, con làm một con kì đà cản mũi, nhưng cũng không thể dùng một lí do hai lần, Nếu không, dù tình cảm có sâu sắc đến đâu đi nữa, thì nó cũng sẽ tan vỡ mà thôi.” Liễu nhi … … Cha , con không sao mà, không ai miễn cưỡng con, con cũng sẽ không miễn cưỡng mình, con là thật muốn trở về, từ chỗ ấy bắt đầu, đương nhiên cũng muốn ở nơi đó kết thúc, con không thể tránh cả một đời. Nói đến đây, ánh mắt Tơ Liễu dần trở nên lạnh lẽo. Mũi của Tô Nguyên bắt đầu nhưng nhức, Tốt , tốt, mặc kệ con quyết định như thế nào, cha đều ủng hộ con, lúc trước cha không thể làm tròn trách nhiệm của một người cha, hiện tại, coi như liều mạng cũng sẽ giúp con đòi lại công đạo. Tơ Liễu cười cười, Vâng Một tiếng . “ Nhưng mà Liễu nhi, cha nhắc nhở con một chút, kẻ thù của Đông Phương gia là Tô gia, cùng Đỗ Tiêu không quan hệ, không nên kéo con bé vào, nó là một đứa bé ngoan, lại hiếu thuận nhất … … Tơ Liễu cắt đứt lời nói, Cha , con bé cũng là con gái con. Người thương con bé, con cũng đau lòng. Nghe vậy , Tô nguyên cuối cùng yên tâm, chuyển chủ đề, Vậy ở đây con định tính như thế nào? Tơ Liễu nghĩ nghĩ, thở dài, Trước cứ tạm thời giữ lại, dù sao ở đây hai mươi năm, cũng coi là nửa quê hương còn về phần Thiên Đường, liền treo bảng hiệu tạm ngừng kinh doanh, nếu như tương lai còn có cơ hội … … Phía sau lời còn chưa dứt, bởi vì không ai có thể đoán trước được tương lai, bà đối đầu Đông Phương gia khẳng định sẽ là một trận sống chết một còn, cho dù thắng, bà sợ bản thân cũng khó bảo đảm, nếu như thua, hậu quả càng khốc liệt hơn. Cho nên , còn có thể hay không trở về, bà vẫn chưa tính được. Tô Nguyên cũng trầm mặc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]