Trong lúc Đỗ Tiêu với Kiều Đức Trí đang nói chuyện trong phòng sách, Tô Nguyên đi qua sân, đi bộ đến sau bếp của Thiên Đường, lúc này Tơ Liễu đang đứng tại bên cạnh ao nhặt rau, bà mặc trên người chiếc tạp dề màu xanh, tấm lưng gầy gò mảnh khảnh, ông đau lòng nhìn Tơ Liễu một đầu tóc trắng, ngực buồn bực đau nhức.
Tơ Liễu giống như có cảm giác, chậm rãi xoay người lại, vừa lên tiếng, khiến trong lòng Tô Nguyên càng khó chịu hơn, Cha , tại sao người lại đến đây?
Thanh âm kia để người khó chịu, dù là ông đã nghe nhiều năm như vậy nhưng vẫn không thể bình tĩnh đối mặt, tựa như là cầm giấy ráp cọ , khiến trái tim bị tổn thương .
Cho nên , Tơ Liễu rất ít khi mở miệng, đại khái trước mặt Đỗ Tiêu sẽ nói nhiều hơn chút, bởi từ nhỏ Đỗ Tiêu đã được nghe giọng nói này, sớm thành thói quen, nhưng ông không thể, trong trí nhớ của ông giọng nói của Tơ Liễu còn êm dịu hơn chim vàng oanh, cũng chính vì đối lập nên vết thương lòng càng nặng.
Thứ này ông còn có thể chấp nhận, nhưng còn gương mặt kia ….quả thật rất khó chấp nhận, nếu so sánh với lúc trước, quả thực là hoàn toàn thay đổi, nhớ ngày đó, ai còn không khen bà dáng dấp sắc xuân mơn mởn? Nhưng còn bây giờ thì sao ?
Từng nếp nhăn hiện lên giống như vỏ cây thô ráp, dù Tơ Liễu bao lâu này đều đeo khăn che mặt cũng không thể nào che được những đốm tàn nhang, mí mắt đã sớm đã xệ xuống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-la-dau-bep/746754/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.