Triệu Nam Thiên không hiểu nhiều về chuyện trang trí nhà cửa, bèn trực tiếp hỏi: “Cậu có lòng tin không?”
Vu Chiến võ ngực: “Thế đã là gì, việc trang trí này chúng tôi là chuyên nghiệp!
Nếu như không được thì quét vôi lát gạch.. cũng gọi là được đi?”
Triệu Nam Thiên trêu ghẹo: “Gần hai trăm nghìn mét vuông, tôi lo cậu lát đá hoa cũng mỏi tay đấy!”
Vu Chiến hoảng sợ: “Chết tiệt, Nam Thiên à, không phải cậu đang đùa tôi chứ? Hai trắm nghìn mét vuông, cậu có thể nuốt được sao? Rốt cuộc là cậu dùng phép gì đấy?”
Dứt lời, Triệu Nam Thiên lấy ra một tấm thẻ ngân hàng: “Chỗ này của tôi có 720 triệu nhưng mà chút tiền này chắc chắn không đủ, dựa theo quy cách của Hoa Khắc, họ sẽ không dự chi, sau khi nghiệm thu đủ tư cách mới trả tiền!”
Vu Chiến nhíu mày, sau đó lại dẫn ra.
Thật ra tiền vốn bỏ ra là chuyện nhỏ, chủ yếu là làm xong bên kia nghiệm thu rồi mới trả tiền thì hơi phiền phức.
Tầng trên bóc lột tâng dưới, cho nên đừng xem công trình kiếm được nhiều nhưng thực tế lợi nhuận cũng không có nhiều như vậy.
Hơn nữa tập đoàn lớn thường yêu cầu chất lượng công trình khá cao, không đạt tiêu chuẩn thì phải làm lại, cho nên rủi ro cũng càng cao hơn.
Bởi vậy không có đủ tư bản thì người bình thường không kham nổi công trình lớn.
Dựa theo ý tưởng ban đầu của anh hai người cùng góp vốn, tạo một phòng làm việc nhận mấy chuyện lặt vặt, từ từ đi lên, đi bước nào thì chắc bước ấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/871137/chuong-971.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.