Chương trước
Chương sau
Khương Bích Kiều mặt lạnh xuống xe, xa xa kêu lên: “Mẹ rốt cuộc muốn như thế nào? Không lẽ mẹ còn ngại con không đủ mất mặt? Phải ném mặt mũi con xuống đất để cho mọi người chà đạp mẹ mới vui vẻ phải không?”
Mẹ Khương có chút đuối lý: “Mẹ chỉ sợ… sợ con chịu thiệt mà…”
“Sợ con phải chịu thiệt? Hay là sợ con theo một người nghèo, khiến mẹ không lấy được lợi ích?”
“Con hét vào mặt mẹ làm gì, hôm nay con đi đâu? Vì sao không trả lời điện thoại của mẹ?”
“Con đã ly hôn với Tôn Chí Bình, con còn không thèm chia tài sản với anh ta, ra đi tay trắng! Mẹ thấy hài lòng không?”
“Cái gì, ra đi tay trắng, con đi theo Tôn Chí Bình nhiều năm như vậy, tại sao có thể ra đi tay trắng chứ?”
Khương Bích Kiều chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, đều đã như vậy rồi mà mẹ cô chỉ quan tâm việc phân chia tài sản sau khi ly hôn.
Khuôn mặt cô ta trắng bệch, giống như đứng không vững.
Triệu Nam Thiên muốn đỡ nhưng lại cố ky Tô Mục Tuyết ở bên cạnh đành phải nhắc nhở: “Chị Kiều, chị vừa xuất viện, chú ý thân thể…”
Khương Bích Kiều khoát tay, nhìn chằm chằm mẹ, nói: “Mẹ, trước mặt bạn bè của con, cầu xin mẹ để lại cho con một chút mặt mũi, được không?”
Mẹ Khương tự biết mình không có cách phản bác, không cam lòng xoay người rời đi.
Khương Bích Kiều xin lỗi: “Triệu Nam Thiên xin lỗi cậu, vì việc của gia đình tôi, đã làm phiền cậu rồi.”
Triệu Nam Thiên cười khổ: “Chị Kiều, dì thật sự quá phiền rồi, tôi cũng thật sự là thoát ra không được, bằng không cũng sẽ không làm phiền chị đi qua.. “
Trên mặt Khương Bích Kiều vẫn giữ nụ cười nhìn về phía Tô Mục Tuyết: “Cô gái này chính là Mục Tuyết phải không, chị thường nghe Nam Thiên nhắc tới em, em thật xinh đẹp, giống như búp bê sứ vậy.” Không đợi Tô Mục Tuyết trả lời, cô chủ động nói: “Nam Thiên cậu đi qua bên kia đi, để tôi và Mục Tuyết nói một chuyện riêng một chút…” Triệu Nam Thiên đứng sang một bên, cũng không biết hai người phụ nữ đang nói cái gì.
Nhưng mà từ khuôn mặt dần dần thả lỏng cùng với tiếng cười trong trẻo của Tô Mục Tuyết. Anh có thể thấy được hai người đã nói chuyện rất vui Tô Mục Tuyết sẽ nhìn qua, biểu hiện trên khuôn mặt làm cho mọi người khó nắm bắt.
Anh cả ở một bên nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhóc con, em thật sự có bản lĩnh đó, nếu để anh gặp phải chuyện này, không chừng chị dâu em sẽ lột da anh luôn đói”
Triệu Nam Thiên đưa qua một điếu thuốc: “Anh cả, anh nói chuyện phải dựa vào lương tâm, em là cây ngay không sợ chết đứng!”
Anh cả nhếch miệng: “Em còn có thể mạnh miệng như vậy ha! Cây ngay không sợ chết đứng sao? Một bụng đào hoa, cũng chỉ có Mục Tuyết có thể trị eml”
Không lâu sau đó, cuộc trò chuyện bên kia đã kết thúc.
Khương Bích Kiều chuẩn bị rời đi: “Hôm nay làm mọi người gặp phiên phức rồi, tôi đi trước, ngày khác tôi mời hai người ăn cơm tạ tội!”
Tô Mục Tuyết chào hỏi một câu: “Chị Kiều, không cần phải khách sáo đâu, dù sao Triệu Nam Thiên da thịt dày, sau này có chỗ nào cần dùng, chị chỉ cần gọi một tiếng!”
Khương Bích Kiều trêu chọc: “Vậy thì tốt, chỉ sợ tới lúc đó em lại không nỡ thôi!”
Một nhà ba người đi thẳng đến bệnh viện. Tô Mục Tuyết cũng không nhắc đến chuyện vừa rồi, lúc xuống xe, cô cố ý đi chậm nửa bước: “Chuyện của chị Kiều em không hỏi nhiều, chị ấy là người không tệ, mệnh cũng khổ, lại là lãnh đạo của anh sau này có thể giúp giúp đỡ anh”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.