Trong phòng chỉ có một cái ghế, Triệu Nam Thiên đang chuẩn bị ngồi trên giường, kết quả nhìn thoáng thấy thứ gì đó trên giường nên lập tức giật mình.
Một chiếc áo lót màu đen, nhìn có vẻ vừa mới thay ra.
Khương Bích Kiều kinh ngạc quay đầu thì phát hiện ra, cô ta vội vàng thu dọn, trong miệng còn oán trách: “Còn cười nữa!”
Triệu Nam Thiên không dám cười tiếp, chờ cô ta cơm nước xong thì mới nói: “Lát nữa đi gặp đội thanh tra của Hoa Khắc sao?”
“Ừ, khoảng ba giờ.”
Triệu Nam Thiên nhìn đồng hồ thấy chỉ còn một tiếng thì vàng khuyên nhủ: “Chờ một lát, không vội.”
Khương Bích Kiều kinh ngạc hỏi: “Nam Thiên, cuối cùng cậu có sắp xếp gì vậy, đừng ra vẻ thần thần bí bí nữa, mau nói cho tôi đi.”
“Bí mật!”
Nói xong, anh giúp cô ta dọn dẹp bát đũa.
Khương Bích Kiều ngồi một bên nhìn anh bận rộn rồi cười: “Vợ của cậu đúng là hạnh phúc, có thể tìm được người chồng tốt như cậu, cưng chiều phụ nữ lên tận trời cao!”
Triệu Nam Thiên hỏi ngược lại: “Thật hay giả vậy?”
“Thật đấy, tôi mới nằm viện mấy ngày đã được cậu cưng chiều sắp thành bệnh công chúa!”
“Chị Kiều, điều kiện của chị tốt như vậy, sau này nhất định có thể tìm được một người đàn ông đối xử với chị tốt hơn.”
“Sau này? Sau này rồi hẳn nói, sau khi chia tay với Tôn Chí Bình, tôi tạm thời không tin nổi đàn ông!”
Triệu Nam Thiên không dám nói tiếp.
Khương Bích Kiều bỗng nhiên nhắc nhở: “Đúng rồi, hai ngày nay nếu mẹ tôi gọi cho cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/871103/chuong-937.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.