Chương trước
Chương sau
Lý Khả Hân chỉ chỉ: “Công tắc nguồn điện ở phía sau bếp!”
Triệu Nam Thiên nhanh chóng tiến về phía sau bếp: “Em đứng đây chờ anh bên trong tối quá.”
Lý Khả Hân không dám ở đây một mình: “Anh Thiên từ từ đã, em đi với anh!”
Triệu Nam Thiên bất đắc dĩ lấy điện thoại ra mở đèn pin: “Em cẩn thận dưới chân.”
Lý Khả Hân gật đầu, hai tay nắm chặt góc áo của Triệu Nam Thiên.
Hai người vừa mới đi vào phòng bếp, Triệu Nam Thiên đang muốn duỗi tay bật công tắt. Trước mặt bỗng xuất hiện một cái bóng màu đen!
Meo!
Lý Khả Hân bị dọa sợ tới mức hét lên một tiếng: “A!”
Vì sợ hãi cô ta theo quán tính mà ôm chặt Triệu Nam Thiên!
Cơ thể rắn chắc, cho dù cách lớp quần áo cũng vẫn có thể cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt rất dễ chịu, cô ta nhất thời sửng sốt tới mức quên cả sợ hãi.
Triệu Nam Thiên sửng sốt một lát, người đẹp ở vào lòng mặc dù cảm giác rất tươi đẹp nhưng anh hoàn toàn không dám suy nghĩ nhiều.
Cái này nếu như bị người nào thấy được sợ là có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
“Không cần sợ, chính là một con mèo!”
Nói xong anh vội mở công tắc nguồn điện
Đèn được bật lên, trong nháy mắt căn phòng cũng sáng trưng.
Lý Khả Hân cũng cảm thấy thật xấu hổ, còn không đợi cô ta tránh khỏi người Triệu Nam Thiên thì có một người bỗng nhiên đến gần!
Triệu Nam Thiên quay đầu nhìn lại, cả da đầu đều tê dại, mồ hôi lạnh chảy xuống, sắc mặt người vừa tới liền đen lại, người vừa tới chính là anh cả.
Anh xấu hổ vò đầu: “Anh cả xuống đây làm gì vậy?”
Anh cả nghiêm túc nói: “Tối nay anh tăng ca mới vừa về tới đã nghe thấy có tiếng hét ở trong này, còn tưởng là có trộm!”
Về phần Lý Khả Hân đã sớm xấu hổ không biết nói gì cho phải.
Cô ta thấp giọng kêu một tiếng “Anh cả Triệu” xong cũng không nói gì thêm.
Anh cả cũng không trả lời, nhìn không ra đang nghĩ gì.
Triệu Nam Thiên ho nhẹ nói: “Vậy anh về đây, một mình em ở lại nhớ chú ý an toàn!”
Lý Khả Hân cũng không dám ngẩng đầu, cúi đầu đáp lời: “Được, anh cả Triệu gặp lại sau!”
Anh cả vẫn là không đáp lời.
……
Lên tới trên lầu, Triệu Nam Thiên nhắm mắt nói: “Anh cả đi nghỉ ngơi sớm chút, em về ngủ trước đây.”
Anh cả đột nhiên hỏi một câu: “Mục Tuyết đã ngủ chưa?”
Triệu Nam Thiên không xác định nói: “Chắc là…… Ngủ rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.