Mẹ Khương cũng bình tĩnh hơn một chút: “Mẹ cũng không phải là không thương con, con vừa mới xuất viện nên cần phải nghỉ ngơi nhưng hôn nhân là việc đại sự, mẹ cũng không thể để con tùy theo ý mình mà làm bậy được!”
Hai đầu lông mày của Khương Bích Kiều đều nhướng lên, cô ta vẫn luôn là người có chủ kiến của riêng mình, chỉ cần việc gì bản thân đã quyết định thì cho dù có là mẹ hay bất kỳ ai khác cũng không thể ngăn cản được.
Lấy ví dụ như năm đó cha mẹ cũng không đồng ý với việc cô ta ở lại Đông Châu, sau đó gả cho Tôn Chí Bình.
Nhưng không phải cô ta vẫn như cũ cùng Tôn Chí Bình đi đăng ký kết hôn sao.
Bây giờ mẹ lại muốn khuyên giải cái gì?
Cô ta chắc chắn sẽ không đồng ý nhưng mà cũng không thể trực tiếp tỏ thái độ được, chỉ có thể giữ im lặng.
Mẹ Khương kiên nhẫn khuyên nhủ: “Vừa rồi Chí Bình có nói với mẹ, sở dĩ bắt con ký vào phần biên bản chấp nhận từ bỏ quyền sở hữu tài sản chỉ bởi vì đề phòng cái cậu họ Triệu kia thôi!”
Khương Bích Kiều cười lạnh: “Phòng bị Triệu Nam Thiên? Hay vì phòng bị con?
Mẹ Khương vội vàng nói: “Đương nhiên là vì phòng bị Triệu Nam Thiên! Chí Bình cũng đã nói, chỉ cần con an tâm sống cùng nó thì tiền bạc, nhà cửa, xe hơi mặc dù đều đứng tên nó nhưng mà trong tương lai vẫn sẽ là tài sản chung của hai đứa.”
Thấy con gái mình vẫn có thái độ lạnh nhạt, bà ta lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/871069/chuong-903.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.