Chương trước
Chương sau
“Bớt bớt đi, tôi cũng chỉ giúp cậu đến đây, liệu có thể tác thành không là tùy hai người!”
Triệu Nam Thiên vừa mới quay người lại, lại trông thấy Khương Bích Kiều đứng ở phía sau.
Cô ta mím môi cười: “Không có hù cậu đấy chứ?”
Triệu Nam Thiên hỏi lại: “Chị Kiều, lá gan tôi nhỏ như vậy sao? Hơn nữa, trong đêm có thể trông thấy như người phụ nữ xinh đẹp như chị, sẽ chỉ có ngạc nhiên, chứ sợ hãi ở chỗ nào?”
Khương Bích Kiều chỉ chỉ thang máy: “Đi thôi, trong nhà quá nhỏ, bố tôi càu nhàu, nên tôi không giữ cậu ở đây.”
Triệu Nam Thiên gật đầu một cái: “Được rồi!”
Khương Bích Kiều quay người đóng cửa, tiện tay đem áo khoác choàng bên trên, “Đi đâu? Chờ tôi một chút!”
“Chị Kiều, chị vừa mới xuất khiết, được rồi.”
Khương Bích Kiều ôn nhu hiếm thấy: “Không có việc gì, trong nhà buồn bực, tiễn cậu một chút, vừa vặn sẽ hàn huyên nói chuyện phiếm với cậu một chút.”
Trong khu phố nhỏ, đèn đường vàng ờ mờ đom đóm tung bay.
Khương Bích Kiều duỗi ra ngón tay xanh nhạt: ” Có điếu thuốc không? Cho tôi một điếu..”
“Bác sĩ có cho chị hút thuốc không?”
Khương Bích Kiều bĩu môi, một bộ vô cùng đáng thương bộ ủy khuất.
Triệu Nam Thiên sợ cô ta, dặn dò: “Chỉ được hai hơi thôi đó.”
Rút ra một cây châm lửa, sau đó đưa tới.
Khương Bích Kiều hút mạnh hai cái, không đợi thấm dư vị, liền bị Triệu Nam Thiên đoạt lại.
Triệu Nam Thiên cũng không có ném, lấy hút tiếp.
Khương Bích Kiều nhìn một bên mặt của anh, cười.
Triệu Nam Thiên bị cô cười run rẩy, “Chị cười cái gì?”
Khương Bích Kiều nghiêng đầu sang chỗ khác: “Ý cậu là gì?”
Triệu Nam Thiên nói không ra một cái lý do, ngây người, Khương Bích Kiều bỗng nhiên nhún chân lên, sau đó tại hôn nhẹ nhàng lên gương mặt anh một cái.
Nụ hôn này giống như chuồn chuồn lướt nước, còn chưa đợi Triệu Nam Thiên kịp phản ứng thì người đã lùi lại rồi.
Khương Bích Kiều giải thích: “Đừng hiểu lầm, đây chỉ là việc một người chị muốn cảm ơn em trai tốt của mình thôi!”
Triệu Nam Thiên vò đầu cười, lúc đầu anh cũng không có nghĩ theo hướng này nhưng giờ nghe Khương Bích Kiều giải thích như vậy ngược lại bỗng thấy có vẻ hơi thừa.
Vừa nói tới đây vẻ mặt cô ta đột nhiên trầm xuống: “Vì hôm nay nhà tôi có việc nên đã để cậu chịu thiệt thòi rồi.”
Ban đầu cô ta cũng không muốn để cho Triệu Nam Thiên trông thấy vẻ mặt yếu đuối của mình như vậy nhưng mọi chuyện hôm nay cô ta đã trải qua gần như muốn bóp chết cô ta.
Mẹ đã không chịu hiểu cho cô ta, bố cũng không tỏ thái độ, em trai thì vừa quậy phá vừa thích làm theo ý mình, tất cả những điều này đều khiến cô ta suy sụp không thể nào chống đỡ.
Cho dù cô ta có tính cách mạnh mẽ thế nào đi nữa thì cuối cùng cô ta vẫn chỉ là một người phụ nữ.
Triệu Nam Thiên há hốc miệng: “Chị Kiều, cũng trách tôi đã quá bất cẩn, nếu không cũng sẽ không…”
Khương Bích Kiều liền ngắt lời: “Làm sao có thể đổ trách nhiệm lên đầu cậu được? Nó là em trai tôi nên tôi biết, hôm nay nếu không phải nó gây chuyện, với khả năng của cậu chắc chắn sẽ không dẫn đến nhiều phiền phức như vậy!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.