Chương trước
Chương sau
Mẹ Khương hỏi lại: “Đừng quản? Mẹ nếu không quản, con sẽ đem làm xấu mặt Khương gia chúng ta! Nếu không phải cậu ta, con cùng Tôn Chí Bình có thể thành ra như thế này được sao? Con ngược lại là vì xa hoa, vì tên tình nhân này, vậy mà lấy ra ba trăm triệu!”
Cô ta càng nói càng tức, vừa rồi khi hai người vì Triệu Nam Thiên nổi tranh chấp Tôn Chí Bình lại thêm điều kiện.
Nói là trong nhà phải đưa cho anh ta ba trăm triệu tiền tiết kiệm, chỉ cần Triệu Nam Thiên có thể thả ra ngoài, liền không truy cứu nữa.
Mà cô ta vậy mà không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng!
Khương Bích Kiều hít thật dài một hơi: “Mẹ, đây là tiền con kiếm được, con muốn dùng nó như thế nào, đây cũng là tự do của con!”
Mẹ Khương cười lạnh: “Tiền con kiếm được? Vậy mẹ sao không thấy con hào phóng với em trai, trước kia ở Đông Châu mua cho em trai một bộ căn hộ, con còn không nguyện ý, kia không nguyện ý!”
“Sông Sông đã là người trưởng thành, mẹ cũng không thể mọi chuyện đều để người làm chị này giúp đỡ em ấy?”
Khương Bích Kiều không thích cùng mẹ tranh luận những chuyện này, tiền học phí của em trai cũng đều là cô ta thanh toán.
Không riêng như thế, mỗi tháng, cô còn gửi tiền sinh hoạt phí cho bố mẹ chín mươi triệu.
Trước kia cô luôn cảm thấy, người một nhà không cần tính toán chi li như vậy, nhưng bây giờ mẹ lí do thoái thác, lại làm cho trái tim của cô có chút lạnh lẽo.
Cô những năm này đi theo Tôn Chí Bình, khắp nơi đều phải nhường nhịn, giống như sống ở trong địa ngục, vì chính là cái nhà này cô mới cố gắng chịu đựng, lại còn bị cha mẹ nghĩ xấu!
Mẹ Khương không quan tâm, nói: “Con còn biết mình là chị gái? Vì tên người ngoài Triệu Nam Thiên kia, chi ra ba trăm triệu, đối với mình em thì một đồng không bỏ!”
Đang nói, trong sở công an có một người nữa đi ra.
Mẹ Khương thấy thế, cũng lười giáo huấn con gái, vội vàng nhào tới: “Ai u, Sông Sông à, con không sao chứ, ở bên trong có phải chịu ủy khuất gì không?”
Khương Sông cũng đi theo nghẹn ngào: “Mẹ”
Khương Bích Kiều nhìn một màn này, chua xót tring lòng, đồng dạng đều là con, mà khác biệt lại lớn như thế.
Mẹ Khương an ủi: “Được rồi, Khương Sông, mọi chuyện đều quên đi, có mẹ ở đây, con không cần lo lắng!”
Khương Sông dịu đi: “Mẹ, con làm sao đi ra được?”
Mẹ Khương vội vàng nói: “Là anh rể con giúp xin lỗi người phụ nữ kia, người ta lúc này mới đồng ý không truy cứu!”
“Xin lỗi?”
Khương Sông nhìn Tôn Chí Bình một chút, muốn nói lại thôi.
Chuyện tối hôm nay, người khác không biết chuyện gì xảy ra, nhưng anh ta rất rõ ràng.
Chính là Tôn Chí Bình bày sẵn một cái bẫy để anh chui vào trong, nếu không phải hôm qua Triệu Nam Thiên liều mạng đưa anh ta ra ngoài.
Anh ta cũng không biết ngày nào sẽ bị Tôn Chí Bình bán đi, giúp anh ta kiếm được khoản tiền không nhỏ!
Vẻ mặt Tôn Chí Bình như thường nói: “Khương Sông, sau này không được làm loạn nữa, bằng không anh rể cũng không giúp được cậu!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.