“Cái gì thế nào? Tôi đến mang em trai tôi về nhà, Tôn Chí Bình, anh làm như vậy là phạm pháp!”
Triệu Nam Thiên biết đi cũng không thoát, cũng không nóng nảy.
Đưa điếu thuốc vào miệng, sau đó lôi kéo Khương Sông tựa vào bên tường.
Tôn Chí Bình cười cười: “Em trai cậu? Làm gì, tưởng cậu chân ướt chân ráo quen với con tiện nhân Khương Bích Kiều kia, thì Khương Sông sẽ là em vợ của cậu hay sao?”
Trong khi nói chuyện, anh ta dẫn theo vài người tiến lên, một đám người từ từ vây quanh.
Mặt mũi Khương Sông không khỏi biến sắc: “Anh rể, chị em làm sao có thể quen biết loại người này? Việc này khẳng định có hiểu lầm, anh cũng đừng nghe lời mà họ Triệu này xúi giục, kỳ thật chị em vẫn thích anh rất nhiều, thường xuyên nói chuyện với em như vậy. ”
Anh ta cũng không hi vọng Tôn Chí Bình cùng chị gái cạch mặt, bởi như vậy chẳng phải anh ta sẽ là người bất lợi đầu tiên sao?
Tôn Chí Bình không nhịn được quát lớn: “Đồ ngốc, chuyện này không liên quan gì đến cậu, con mẹ nó, cậu im mồm lại cho tôi!”
Khương Sông bị chửi đến sững sờ, anh rể luôn luôn hiền lành sao đột nhiên mặt liền biến sắc như vậy?
Sẽ không phải là hiểu lầm gì mình cùng Triệu Nam Thiên là một nhóm?
Anh ta vội vàng khoát tay giải thích: “Anh rể, anh đừng có hiểu lầm, em cùng cái tên họ Triệu này không phải cùng một bọn!”
Tôn Chí Bình chế nhạo: “Tiện nhân Khương Bích Kiều đúng là con hồ ly chín đuôi, lừa người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/871055/chuong-889.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.