Chương trước
Chương sau
“Cái gì thế nào? Tôi đến mang em trai tôi về nhà, Tôn Chí Bình, anh làm như vậy là phạm pháp!”
Triệu Nam Thiên biết đi cũng không thoát, cũng không nóng nảy.
Đưa điếu thuốc vào miệng, sau đó lôi kéo Khương Sông tựa vào bên tường.
Tôn Chí Bình cười cười: “Em trai cậu? Làm gì, tưởng cậu chân ướt chân ráo quen với con tiện nhân Khương Bích Kiều kia, thì Khương Sông sẽ là em vợ của cậu hay sao?”
Trong khi nói chuyện, anh ta dẫn theo vài người tiến lên, một đám người từ từ vây quanh.
Mặt mũi Khương Sông không khỏi biến sắc: “Anh rể, chị em làm sao có thể quen biết loại người này? Việc này khẳng định có hiểu lầm, anh cũng đừng nghe lời mà họ Triệu này xúi giục, kỳ thật chị em vẫn thích anh rất nhiều, thường xuyên nói chuyện với em như vậy. ”
Anh ta cũng không hi vọng Tôn Chí Bình cùng chị gái cạch mặt, bởi như vậy chẳng phải anh ta sẽ là người bất lợi đầu tiên sao?
Tôn Chí Bình không nhịn được quát lớn: “Đồ ngốc, chuyện này không liên quan gì đến cậu, con mẹ nó, cậu im mồm lại cho tôi!”
Khương Sông bị chửi đến sững sờ, anh rể luôn luôn hiền lành sao đột nhiên mặt liền biến sắc như vậy?
Sẽ không phải là hiểu lầm gì mình cùng Triệu Nam Thiên là một nhóm?
Anh ta vội vàng khoát tay giải thích: “Anh rể, anh đừng có hiểu lầm, em cùng cái tên họ Triệu này không phải cùng một bọn!”
Tôn Chí Bình chế nhạo: “Tiện nhân Khương Bích Kiều đúng là con hồ ly chín đuôi, lừa người này dối người kia, làm sao có lại có loại em trai ngu ngốc như cậu cơ chứ?”
Khương Sông trợn tròn mắt: “Anh rể, lời này của anh là có ý gì vậy”
Một đám côn đồ cũng cười theo.
Tôn Chí Bình lười nhác giả bộ, hôm nay đem khuôn mặt ngu ngốc của em rể ra mà nói, để cho anh ta đỡ phải mất công giả bộ.
“Con mẹ cậu nói vậy còn là có ý gì nữa? Chị gái cậu bắt tôi phải chia tài sản, nào có phải chuyện dễ dàng như vậy?”
“Mẹ nó, một con người nhà quê nông thôn, nếu là không có Tôn Chí Bình ra mặt, cô ta là cái rắm gì.”
“Dựa vào mối quan hệ của tôi đây, mới có chút chức quyền ở tập đoàn Hoa Khắc, liền bày ra vẻ mặt kinh tởm trước mặt tôi? Còn muốn phá đổ tôi, cô ta đừng có mà nằm mơ!”
“Tôi cho cậu biết, tôi đây chính là không ly hôn với cô ta, để còn bôi xấu cô ta, để không cho cô ta lấy một xu, để cô ta ra đi mà không có gì cả!”
Khương Sông lúc này mới chợt hiểu, nguyên nhân vừa rồi chị gái nói trong điện thoại nói đều là thật.
Anh ta có chút hối hận, vừa rồi hẳn là nghe Triệu Nam Thiên có phải hơn không, nhưng bây giờ làm sao bây giờ?
Nhìn tình hình hiện tại, chắc chắn Triệu Nam Thiên không có chút lợi thế nào.
Không thể tránh khỏi, Tôn Chí Bình còn muốn ngay cả anh ta cũng cùng thu lại một chỗ!
Anh ta hoảng sợ mắn chặt ống tay áo Triệu Nam Thiên: “Anh Triệu, chị tôi vừa rồi mới nói trong điện thoại, để anh đem tôi bình an trở về, anh cũng đừng bỏ rơi tôi đó”
Triệu Nam Thiên cười lạnh, hiện tại hiểu ra?
Sớm đi từ trước có phải tốt không!
Vừa rồi nếu não của anh ta không bị tàn, bây giờ sẽ không có nhiều phiền toái như vậy!
Khương Sông nhìn hiểu được ánh mắt chế nhạo của Triệu Nam Thiên, mặc dù cảm thấy rất xấu hổ, nhưng dù sao tính mạng mới là quan trọng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.