Bạch Thanh Bình lắc đầu, lau lau khóe miệng của anh ta.
Anh ta nhìn rất chật vật, kỳ thật thương tổn cũng không nặng.
Một mặt là năng lực kháng đòn của anh không yếu, nhưng ở một phương diện khác, cũng là đối phương không có hạ thủ nặng tay.
Nghĩ đến chỗ này, anh ta đối với Triệu Nam Thiên có chút hứng thú.
Xuất ngũ mấy tháng, tố chất thân thể còn có thể bảo trì ở phong độ này, cũng không đơn giản.
Khỏi cần phải nói, với phong độ hiện tại của Triệu Nam Thiên, không có rào cản nào để anh có thể gia nhập bất kỳ lữ đoàn đặc biệt nào trong nước.
Vậy nếu là không xuất ngũ, thì anh đang ở mức độ nào?
Mà quan trọng hơn là, làm thế nào một người như vậy có thể xuất ngũ ở thời kỳ đỉnh cao như vậy?
Làm sao lãnh đạo bộ đội có thể thả người như anh chứ?
Bạch Thanh Bình phỏng đoán, nếu như ba tháng trước đó, trình độ Triệu Nam Thiên không còn phải nói nhiều, tối thiểu nhất cũng phải hơn bây giờ hai mươi phần trăm.
Bất kể chỉ hai mươi phần trăm, đặt anh với các đối thủ cùng cấp bậc, đó cũng đã là thực lực kinh khủng!
Nếu như trong quân đội thật sự có cao thu như vậy, sao lại không có tên tuổi như vậy?
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên bị Đường Bảo Khiết cắt ngang dòng suy nghĩ: “Triệu Nam Thiên, anh có phải bị bệnh không hả?”
Triệu Nam Thiên hút thêm lên một điếu thuốc, hương vị nicotin kích thích đến cưỡng chế lồng ngực ngột ngạt.
Hít hai cái, anh lúc này mới trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/871033/chuong-867.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.