Một lúc lâu sau , chờ hai ông bà cụ bình tĩnh lại.
Triệu Nam Thiên lúc này mới đưa hai người họ đi vào phòng bệnh.
Cửa phòng mở ra, Khương Bích Kiều giọng run run gọi một tiếng: “Mẹ…”
Mẹ Khương cố kìm nước mắt rốt cuộc khống chế không nổi, bỗng nhiên nhào tới: “Con gái ngốc của tôi!”
Triệu Nam Thiên đứng ở một bên, nhịn không được có chút xúc động.
Mặc kệ ngoài miệng nói thế nào, hai ông bà vụ vẫn là rất yêu thương con gái.
Cũng may sớm cho bọn họ biết trước ngọn nguồn, lúc này mới không ngất xỉu.
Chờ cảm xúc bên kia lắng lại, Khương Bích Kiều lúc này mới giải thích sự việc một chút.
Sợ cha mẹ lo lắng, không nói quá nhiều, liền nói Tôn Chí Bình đối xử cô ấy không tốt, thời gian không vượt qua nổi, ly hôn là cô ấy nói ra, hơn nữa không phải không có cách.
Mẹ Khương lau khô nước mắt: “Bích Kiều, không phải mẹ lòng dạ ác độc, tìm một một người đàn ông tốt không dễ dàng, hơn nữa vợ chồng nào mà không cãi nhau, nhịn một chút cũng liền qua chuyện, con làm chuyện điên rồ có ích lợi gì?”
Khương Bích Kiều cúi đầu không nói lời nào.
Mẹ Khương lại khuyên: “Hơn nữa em trai con sắp tốt nghiệp, nhà chúng ta điều kiện không tốt, chỉ trông cậy vào con có thể giúp đỡ một tay, con nói xem, nếu thật con và Chí Bình ly hôn, em trai con làm sao bây giờ?”
Khương Bích Kiều lại tiếp tục ngẩng đầu: “Mẹ, từ nhỏ đến lớn luôn yêu thương em trai, nhưng giờ nó trưởng trưởng thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/871023/chuong-857.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.