Cha Khương nhắc nhở, “Thằng nhóc lớn đầu này, để anh rể con hỗ trợ chuẩn bị những thứ này, con không thấy mất mặt sao?”
Tôn Chí Bình thấy vậy tức đến phát hỏa, ngoắc tay nói: “Đi thôi, con đưa moi người đi xem biệt thự con vừa mua một chút, lên xe!”
Mẹ Khương do dự nói một câu: “Thế nhưng, hành lý…”
Khương Sông không kiên nhẫn: “Mẹ, còn cầm hành lý làm gì, xe của anh rể là xe mới, mẹ lại cho người ta làm bẩn, liền để anh ta mang trở về là được rồi!”
Sau đó anh ta lại nhìn về phía Triệu Nam Thiên: “Anh kia, anh đem hành lý chuyển về đi thôi, chúng tôi sẽ đến sau!”
Cả nhà lập tức liền muốn lên xe, Triệu Nam Thiên rốt cục nhịn không được nói: “Đợi một chút!”
Với Tôn Chí Bình lòng dạ độc ác, anh ta không dám đánh cược, còn chưa tính thằng nhóc Khương Sông kia, để cậu ta nếm chút đau khổ cũng không có hại gì.
Nhưng cha mẹ Khương Bích Kiều lớn tuổi, cũng không thể bởi vì chuyện của con gái, cuốn vào trong phiền phức như vậy.
Anh đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ, chỉ có thể kiên trì tiến lên ngăn lại.
Triệu Nam Thiên bây này mới mở miệng, bên kia tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
Tôn Chí Bình ngược lại là không quan tâm: “Cậu Triệu, cậu còn việc gì?”
“Trường khoa Tôn, mọi việc đều coi trọng đến trước đến sau, hôm nay là tôi tới sân bay trước, dù thế nào người cũng phải để tôi đón đi chứ?”
“Đến trước đến sau? Tôi đến đón cha mẹ về nhà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/871018/chuong-852.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.