Triệu Nam Thiên nghe xong thì đen mặt lại, “Triệu Hiểu Mân, có phải cháu giỏi lắm rồi không?”
Anh biết mình ăn cơm không dễ nhìn, nhưng chuyện này không có liên quan đến giáo dưỡng của gia đình, là thói quen sinh hoạt của anh lúc còn đi bộ đội.
Dưới hoàn cảnh đó, đừng nói là ăn cơm, ngay cả đi tiểu cũng phải giành giật từng giây, làm sao có thời gian để quan tâm đến phép lịch sự gì đi? Thời gian chính là sinh mệnh!
Triệu Hiểu Mân trông thấy chú nhỏ đứng dậy, bị doạ đến biến sắc, vội vàng bỏ chạy.
Ngoài miệng còn không quên la lên, “Chị Tô, cứu mạng!”
Tô Mục Tuyết cầm đũa lên đánh vào trán Triệu Nam Thiên, quát lớn: “Anh ngồi xuống cho em!”
Triệu Nam Thiên nói thầm, trừng Hiểu Mân một cái, lúc này mới buồn bực ngồi xuống.
Anh day trán: “Em cứ cưng chiều nó đi!”
Trông thấy Triệu Nam Thiên ăn quả đắng, người cả nhà đều cười theo.
Chị dâu cười ngửa tới ngửa lui, “Làm gì thế, Nam Thiên, trước kia có mẹ cưng chiều, em xưng vương xưng bá ở nhà chúng ta, bây giờ đã có người trị em rồi chứ gì?”
Mẹ Triệu trông thấy con trai chịu thiệt thòi, cũng không đau lòng, “Không sai, mẹ quá cưng chiều nó, Mục Tuyết, sau này cháu quản lý nó cho dì, nếu cháu không quản được thì cứ nói với dì!”
Tô Mục Tuyết đắc ý nói, “Có nghe thấy không, về sau anh mà còn dám tức giận bừa bãi với em, sẽ có người cho anh một trận!”
Mẹ Triệu kinh ngạc hỏi, “Nó còn dám nổi nóng với cháu? Có chuyện gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870964/chuong-798.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.