Ngoài ra còn có một người đàn ông mặc một thân đồ đen nom giống như một vệ sĩ, lơ đễnh đứng cách xa anh ta khoảng tầm năm mét.
Một đoàn người đi tới, không hề thiếu chút dũng khí, ngay cả những người qua đường cũng phải nhường đường.
Có điều chính người phụ nữ đi bên cạnh anh ta lại khiến người ta phải thường xuyên quay đầu lại ngoái nhìn.
Khí chất tao nhã, làn da thanh khiết trắng như tuyết, tốc độ di chuyển hơi nhanh một chút, nhưng lại toát ra khí chất trầm ổn.
Mặc dù cô đang đeo kính râm, nhưng nhìn thoáng qua Triệu Nam Thiên đã có thể nhận ra, Tô Mục Tuyết!
Không phải cô nói bận chuyện làm ăn sao, như thế nào bây giờ có thể ở bên Từ Hoa Dương được chứ?
Lẽ nào, nó là công việc kinh doanh chính thức mà Tô Mục Tuyết đã nói, chính là công việc đến để tiếp đãi Từ Hoa Dương?
Triệu Nam Thiên không muốn suy nghĩ lung tung về chuyện này thêm nữa, nhưng mọi chuyện xảy ra sau đó khiến lồng ngực của anh như bị tắc nghẽn.
Cả hai người bọn họ đi thẳng về hướng cửa hàng hoa nơi mà Triệu Nam Thiên đang đứng, nhưng Tô Mục Tuyết lại không phát hiện ra anh vì phản chiếu của tấm kính.
Không đợi hai người bọn họ đi lại gần, đã có một người phụ nữ bước qua cửa trước.
Không cần cô ta mở miệng, Triệu Nam Thiên đã nhận ra đó chính là người phụ nữ đặt hoa vừa rồi.
Vì vậy, ai đã đặt mua bó hoa này và đặt mua bó hoa này cho ai, mọi thứ đã được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870935/chuong-769.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.