Nghe thấy vậy, anh cũng nghĩ thông, thì ra Tương Hồng Thảo làm vậy vị muốn trả ơn cho Mã Hùng Dũng.
Tương Hồng Thảo chống cằm: “Tôi thấy người như cậu rất thú vị. Nếu chúng ta quen biết nhau sớm hơn mấy ngày, có lẽ tôi thật sự sẽ bỏ Mã Hùng Dũng, không thèm quan tâm tới anh ta nữa!”
Triệu Nam Thiên không biết cô ta nói thật hay giả, cố nặn ra một nụ cười rồi nói: “Chị Hồng Thảo, cô đừng có dọa tôi, tôi nhát gan lắm.”
Tương Hồng Thảo cười như không cười: “Cậu nhát gan? Sao tôi không nhìn ra? Vừa rồi lúc cậu xử lý cái tên Thư Vũ kia trông rất đẹp trai, lúc trước cậu làm gì?”
“Còn có thể làm gì, làm lính nghèo thôi.”
Hai mắt Tương Hồng Thảo sáng lên: “Thật sao? Từ nhỏ tôi đã thích quân nhân rồi, ôi chao, tôi hối hận rồi!”
“Hối hận cái gì?”
“Không nên hòa giải với Thư Trúc, nên để cho anh Mã ngồi tù, sau đó lấy tiền của anh ta rồi bỏ trốn với cậu!”
Nói xong, cô ta hất rơi chiếc giày cao gót trên chân mình, bàn chân đeo tất đen lúc có lúc không, không ngừng cọ lên bắp chân của Triệu Nam Thiên.
Triệu Nam Thiên ngồi im: “Chị Hồng Thảo, cô thuộc họ lừa à, sao lại đá người ta thế?”
Tương Hồng Thảo liếc mắt một cái: “Chậc chậc, tôi thích đá người đấy, thì sao? Hiện tại hối hận cũng đã muộn, tôi sẽ không nói dối cậu nữa. Tiền đặt cọc của anh Mã là bảy con số, đủ để chúng ta đi khỏi nơi này!”
Triệu Nam Thiên nhấp một ngụm cà phê: “Được rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870918/chuong-752.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.