Người như vậy, so với người ngoài còn không bằng!
Trong lòng cảm thấy Thư Trúc không đáng bị vậy, nhưng cũng lại không nói ra.
Bà Thư không để ý: “Vậy nói thế nào đây?”
Thư Vũ suy nghĩ một lúc, cao giọng hỏi: “Theo anh thì nên bồi thường bao nhiêu? Anh cứ nói cho tôi biết, bắt cóc là phạm tội, chúng tôi muốn không phải là cảm thông, anh ta nên đợi ngồi tù đi.”
Triệu Nam Thiên vốn dĩ cũng không muốn cò kè tiền bạc với bọn họ, tiện tay lấy tấm thẻ ngân hàng của Tương Hồng Thảo ra: “Sáu trăm triệu, nếu các người đồng ý hòa giải, tôi là người ở giữa cho hai nhà!”
“Sáu trăm triệu!”
Sắc mặt Thư Vũ đang vui mừng, dường như không ngờ lại có số tiền lớn như vậy, cậu ta chìa tay ra nhận lấy.
Triệu Nam Thiên nào có đưa cho cậu ta luôn, số tiền này là muốn đưa cho nhà họ Thư, cũng là muốn cho Thư Trúc, không liên quan gì đến anh.
Bà Thư cũng kích động: “Sáu trăm triệu, được, có thể, chúng tôi đồng ý hòa giải!”
Lúc đầu bà ta còn tưởng, tiền bồi thường cùng lắm cũng là mấy triệu, không ngờ lại lên tới sáu trăm triệu.
Kết quả nằm ngoài dự liệu của bà ta, muốn đồng ý luôn, nhưng lại bị Thư Vũ ngăn: “Được cái gì mà được? Mẹ, sao lại hồ đồ vậy, mới có sáu trăm triệu đã muốn cho qua chuyện này rồi, sao lại đơn giản như vậy được?”
Bà Thư có chút khó tin: “Vậy…vậy là bao nhiêu?”
Thư Vũ đảo mắt nói: “Một tỷ rưỡi, ít nhất là một tỷ rưỡi.”
Nói xong, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870902/chuong-736.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.