Cho đến khi tốt nghiệp trung học, các bậc cha mẹ khác đều sẽ lo lắng cho con họ vào đại học hoặc học trường cao đẳng nào đó học nghề.
Mẹ Triệu nhất định để Triệu Nam Thiên đi lính trong năm năm.
Trong số những người hàng xóm, một số người nói rằng mẹ Triệu quả là nhẫn tâm, và những người khác nói rằng mẹ Triệu là người lập dị, nhưng bà không bao giờ quan tâm đến điều đó.
Quân đội giống như lò luyện khổ, hoàn toàn thay đổi một người.
Triệu Nam Thiên thỉnh thoảng về nhà, mỗi lần như vậy là anh lại có một sự thay đổi to lớn.
Một người hàng xóm hỏi: “Mẹ Triệu, con trai của bà hôm nay sẽ về sao?”
Mẹ Triệu tâm trạng rất tốt: “Đúng vậy.”
Một người thở dài nói: “Bây giờ bà được hưởng phúc rồi, con trai lớn có công việc ổn định, nay con trai thứ hai lại đưa con dâu về nhà, sau này cũng không phải lo lắng gì nữa”.
“Con cháu đều là phúc, con trai của ông không phải cũng rất tốt sao?”
“Tốt gì mà tốt, cả ngày đều bận rộn tăng ca, một tháng không biết gặp được mấy lần, bây giờ còn chưa có đối tượng yêu đương gì nữa!”
Mẹ Triệu khiêm tốn nói: “Nhà chúng tôi thực ra hai đứa vẫn chỉ là bạn bè, còn không biết có thành đôi hay không.”
Người nói không có ý này nhưng người nghe lại hiểu theo hướng khác.
Có người làm ầm ĩ nói: “Ôi trời, mẹ Triệu à, vậy thì bà phải cẩn thận hơn, nghe nói mảnh đất này của chúng ta sắp phải dời đi, cô gái này…không phải đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870889/chuong-723.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.