Triệu Nam Thiên bắt lấy cơ hội, một cái lắc mình liền thoát khỏi tầm kiểm soát.
Mọi người phát hiện mình bị lừa, mặt đỏ tới mang tai, như thể bị khỉ chơi đùa.
Có người mắng: “Tên họ Triệu, anh có gan thì đừng chạy trốn!”
Còn có những người khác nói: “Tại sao lại nhát gan như thế? Anh có phải là đàn ông không?”
Từ Minh không phục liền hét lên: “Nhiều người như vậy lại đi đánh một người? Các người có bản lĩnh thì một đấu một xem!”
Bên kia không ngừng nói ra những lời thô tục “một mình đấu với anh cho anh thành tàn phế đi”
Triệu Nam Thiên giữ Từ Minh lại: “Trần Quân, vì thể diện của dì Đào, tôi không muốn làm mất mắt nhà họ Tô, nên đừng ép tôi.”
Trần Quân cười lạnh: “Ép anh? Triệu Nam Thiên, anh cũng có xem trọng bản thân mình rồi.”
Triệu Nam Thiên mở tay ra, trong lòng bàn tay có một cái nút màu đen.
Trần Quân vô thức sờ lên cổ áo, cúc áo trên cùng bị thiếu.
Sắc mặt đồng thời vô cùng khó coi, phía sau lưng cũng cảm thấy lạnh cả người.
Anh ta biết mình không thể giữ được Triệu Nam Thiên, nhưng nếu cứ để anh ra đi như thế này thì làm sao anh ta có thể giải thích với dì Đào đây?
Đang do dự, cách đó không xa truyền tới tiếng bước chân
Một đám vệ sĩ và người giúp việc nhà họ Tô đứng tại chỗ cúi đầu, chỉ có một mình Trần Quân bước lên nghênh đón.
Triệu Nam Thiên cũng quay đầu lại nhìn, thật ra không cần nhìn cũng biết Trần Quân kính cẩn như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870882/chuong-716.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.