Mặt khác, dù sao thì Triệu Nam Thiên cũng là người đàn ông mà Tô Mục Tuyết thích, anh ta không muốn cô cả rơi nước mắt vì điều này.
Bây giờ có người sẵn sàng làm điều đó cho anh ta, đây mới là điều đúng đắn nhất.
Sau đó, anh ta tự nhiên sẽ có cách để đẩy mọi thứ trở nên sạch sẽ.
Dựa theo cách hành xử nhất quán của dì Đào, chỉ cần có tiền là có thể giải quyết được vấn đề thì chuyện này hoàn toàn không phải là vấn đề.
Đương nhiên, có một điều kiện tiên quyết cho tất cả những điều này, đó là viện trợ nước ngoài thu được có thể xử lý được Triệu Nam Thiên!
Vừa nghĩ tới đây, Triệu Nam Thiên bên kia bỗng có động tĩnh, giơ khuỷu tay duỗi cánh tay, nắm đấm hóa thành hai ngón tay chọc thẳng vào mắt đối phương.
Đại Binh cười khẩy, lộ ra một chút khinh thường, vừa quay đầu đi, tốc độ nắm đấm lại tăng nhanh hơn một chút.
Triệu Nam Thiên không hề né tránh, giống như một con bạc liều mạng, hai ngón tay theo như bóng mờ mà đi theo nhanh như chớp.
Đồng tử của Đại Binh căng lại, dây thần kinh của anh ta trước đây chưa từng xảy ra cũng đang thắt lại.
Anh ta không ngốc, ba trăm triệu còn không đủ để anh ta vì chuyện nhà họ Tô mà liều mạng như vậy.
Sở dĩ muốn kết thúc trận chiến càng sớm càng tốt, cũng là do hoàn cảnh ép bức bách, bị Triệu Nam Thiên bức tới không thể không xấu hổ.
Trong lần giao đấu khi nãy, anh ta dường như chiếm thế thượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870880/chuong-714.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.