Triệu Nam Thiên rất nhanh đã trở về, trên tay cầm một đống túi đồ to nhỏ.
Bên dưới bệnh viện có nhà ăn đêm, anh mua chút đồ ăn thanh đạm rồi, sau đó mang theo một phần để nấu canh.
Mặc dù không thể bằng ở nhà, nhưng được ăn đồ ăn nóng hổi mới nấu ở nơi như thế này đã là quá tốt rồi.
“Cô ăn trước đi.”
Nói xong lại giúp cô ta nâng đầu giường lên, dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ, sau đó đem những vật dụng vừa mua được cất vào trong tủ đồ.
Triệu Nam Thiên nghiêng đầu, đúng lúc bắt gặp cô ta đang ngẩn người nhìn mình, kinh ngạc hỏi: “Cô không ăn cơm mà nhìn tôi làm gì?”
“Thật buồn cười, tôi đến Đông Châu đã nhiều năm rồi, tuy nhiên tới bây giờ cũng chỉ có mình anh đối xử tốt với tôi như vậy.”
“Tôi có nghe Khổng Như Nguyệt nói qua, cô là người ở Hà Nam, bố mẹ không ở bên cạnh, đến anh em họ hàng ở Đông Châu cũng không có, nếu không chê thì tôi có thể giúp đỡ cô một chút thôi, cô không chê tôi tay chân vụng về là được.”
“Cám ơn anh!”
“Mau ăn đi.”
Khương Bích Kiều thật sự cũng đang rất đói bụng, tuy chỉ là mấy món ăn đơn giản nhưng rất nhanh đã được cô ta lấp đầy bụng.
Cũng không biết là vì sao,cảm giác bây giờ còn hạnh phúc hơn là được ăn sơn hào hải vị.
Nhất là khi nhìn Triệu Nam Thiên bận rộn, dọn dẹp sắp xếp cái này cái kia,cái cảm giác hạnh phúc bao trùm này thật sự là trước đây bản thân cô chưa bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870865/chuong-699.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.