Tôn mập mặt đỏ bừng nặn ra một con số, nếu không phải hôm nay có chuyện, gã ta nhất định gẽ sống chết với anh!
Triệu Nam Thiên tiếp tục hạ giá: “Sáu triệu!”
Không phải là tiếc tiền mà là để trì hoãn thời gian.
Vừa rồi nhìn Từ Minh một cái, đã gần một giờ, nhưng khoảng thời gian này rõ ràng là không đủ đối với Khương Bích Kiều.
Sắc mặt Tôn mập tối sầm lại: “Đồ khốn kiếp, ai đang mặc cả với cậu hả?”
Triệu Nam Thiên nhún vai: “Đi thôi, đến bệnh viện, bệnh viện nói bao nhiêu tôi trả bấy nhiêu!”
“Được rồi, đến bệnh viện đi, sau đó đừng hối hận!”
Tôn mập bước đi, nhưng mới đi được hai bước, điện thoại lại vang lên.
Gã ta chạy lại nghe điện thoại, và thái độ của gã ta thay đổi đáng kể khi gã ta trở lại.
“Được rồi, Triệu Nam Thiên, cậu hôm nay thật may mắn, ngài đây rộng lượng, không tính toán với cậu, sáu triệu, đưa tiền đây!”
Triệu Nam Thiên đoán ra, Tôn Chí Bình đang thúc giục gã ta.
Anh nói thêm một câu: “Đội trưởng Tôn, vậy thì chúng ta phải nói rõ là sự việc đã kết thúc. Nếu anh còn vấn đề gì nữa, què ở đâu, chấn động ở đầu hay gì đó…không liên quan gì đến tôi!”
Sắc mặt Tôn mập sa sầm, tên khốn kiếp này, còn nói là không phải cố ý?
Cái gì gọi là què?
Còn chấn động con mẹ gì?
Anh chết rồi, tôi đây vẫn còn tốt lắm!
Triệu Nam Thiên yêu cầu Từ Minh lấy tiền mặt và sau đó hai người ký vào biên bản hòa giải của cảnh sát.
Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870857/chuong-690.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.