Từ Minh gật đầu nửa hiểu nửa không: “Anh Triệu, anh nói Tôn Chí Bình giỏi như vậy, cho dù Khương Bích Kiều có thực sự trở mặt với anh ta thì thật sư có thể giải quyết được anh ta sao? Tôi có nghe nói là đội an ninh của công ty Vật Nghiệp có không ít người là của anh ta.”
“Tôi không biết, nhưng tôi nghĩ người phụ nữ Khương Bích Kiều này không đơn giản, cứ chờ đến lúc đó thì biết.”
Khi đang nói chuyện, Từ Minh nhận ra một bóng xe quen thuộc.
Cậu ta vội nhắc: “Anh Triệu, người tới rồi, là xe của Tôn mập!”
Triệu Nam Thiên vứt tàn thuốc, vặn ổ khóa.
Một lúc sau vẫn không thấy động tĩnh gì.
Từ Minh lo lắng quá: “Anh Triệu, anh làm sao vậy? Nhanh lên, không người chạy mất bây giờ!”
Triệu Nam Thiên chửi bới: “Còn nói à, cậu thuê phải cái xe cùi bắp nào vậy?”
Anh đã thử thêm vài lần nữa, nhưng vẫn không có phản hồi.
Từ Minh cũng ngẩn ra: “Như anh nói, có bảo hiểm, tiền sửa xe rẻ!”
Triệu Nam Thiên cười khổ: “Cậu thật cũng biết chọn. Trường hợp này, đừng nói là sửa chữa, cho dù có đâm hỏng thì ông chủ cũng sẽ không cảm thấy xót.”
Từ Minh hối hận: “Thế giờ làm thế nào?”
Triệu Nam Thiên không nói câu gì, còn có thể làm gì nữa?
Ra khỏi xe và mở mui xe một lúc.
Khi trở lại xe, Từ Minh căng thẳng hỏi: “Thế nào, được không?”
Triệu Nam Thiên cố gắng vặn công tắc, và sau một hồi rung lắc, cuối cùng chiếc xe đã khởi động thành công.
Từ Minh nịnh nọt nói: “Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870853/chuong-686.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.