Bà ta kìm nén cơn tức giận trong lòng, cố gắng hết sức giữ bình tĩnh nói.
“Cậu ta còn tìm công việc gì nữa, không muốn con nói muốn đưa cậu ta về nhà sao? Vậy được thôi!”
Lần này đến lượt Tô Mục Tuyết cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Bà nói gì?”
“Không có chuyện gì hệ trọng, chỉ là mẹ đồng ý với con đưa cậu ta quay về nhà họ Tô!”
Vẻ mặt Tô Mục Tuyết đầy vẻ nghi kỵ.
“Chỉ đơn giản vậy thôi sao?”
“Tất nhiên, nhưng nhà họ Tô chúng ta không chứa chấp loại người vô công rỗi người. Vì tài nấu nướng của cậu ta rất tốt nên cậu ta cứ việc ở nhà phụ dì Lý già cả nấu nướng và thu xếp mọi chuyện trong nhà cho ổn thỏa.”
Không đi làm, nhưng ở nhà giặt giũ và nấu ăn cho nhà họ Tô sao?
Loại sỉ nhục trắng trợn này ai cũng có thể dễ dàng nhận ra được.
Bà ta cũng không cố ý che giấu ý tứ chán ghét trong giọng điệu, bà ta chỉ muốn nói cho Triệu Nam Thiên biết chuyện bước vào cửa của nhà họ Tô cũng không phải dễ dàng như vậy, làm con rể nhà họ Tô, anh càng không có cửa mà chạm tới!
Tô Mục Tuyết đứng dậy và nói.
“Bà ăn no chưa? Nếu no rồi thì nhanh chóng về đi. Tôi còn bận rộn thu dọn đồ đạc của mình nữa để chuyển đi vào ngày mai.”
Thấy ở lại cũng không còn tác dụng gì nữa, bà ta mới chịu đứng dậy rời đi.
Đi được nửa đường, bà ta quay đầu lại và nói.
“Triệu Nam Thiên, tốt hơn là cậu nên cân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870848/chuong-681.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.