Chị dâu rốt cuộc vẫn là nhận lấy: “Đây là anh bắt em nhận đó, nếu sau này mẹ có biết, anh phải giúp em giải thích.”
“Em ấy, thật không biết nói em như thế nào cho tốt!”
“Làm sao?”
“Tính cách của Nam Thiên em cũng biết, điều kiện gia đình của cô Tô em cũng biết, người ta thiếu chút tiền sinh hoạt phí này của chúng ta sao? Cứ cho là em không mở miệng, Nam Thiên cũng nhất định sẽ đưa cho em, kết quả em cứ một mực phải làm loạn lên như thế!”
Chị dâu có chút ngượng ngùng che dấu nói: “Em không phải sót tiền.”
Anh cả bất lực: “Em còn không thừa nhận? Anh nói cho em biết, đợi sau này ở cùng rồi, em đem tính khí của mình thu lại!”
Anh ấy cảm thấy vợ mình điểm nào cũng tốt, chỉ là bụng dạ có chút hẹp hòi, tính cách bộc trực, hơn nữa làm việc có chút thiển cận.
Lấy thân phận gia đình của Tô Mục Tuyết, cuộc sống của Triệu Nam Thiên sẽ càng ngày càng tốt.
Chỉ cần ở lại vài tháng thì có thể tiêu bao nhiêu tiền chứ? Sau này, nói không trừng còn phải cúi đầu nhờ vả người ta một số chuyện.
Bên kia Triệu Nam Thiên cũng đi theo giúp.
Phòng đủ dùng, đồ đạc cũng có sẵn, dọn dẹp đơn giản một chút thì có thể ở được rồi.
Anh ở một bên nhìn, mắt có chút ẩm ướt: “Mẹ, để mẹ phải tủi thân rồi, còn phải dọn chính phòng của mình.”
Mẹ Triệu cười hiền từ: “Thằng nhóc này, đang nói vớ vẩn cái gì đấy? Mẹ là lo lắng cho Mục Tuyết, đem cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870837/chuong-670.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.