Con Audi A4L của Tô Mục Tuyết đặt tại vùng Giang Bắc cũng được xem như thứ dữ, nhưng ở trong này thì hoàn toàn không nhìn ra nửa điểm sáng giá.
Tất cả các loại xe xung quanh đều là hàng cao cấp, BBA là rất bình thường, Rolls-Royce và Bentley cũng chẳng tính là quý hiếm, thỉnh thoảng còn có mấy chiếc xe thể thao chạy ngang qua.
Nếu ngồi xe bus đi thì tốn hơn một giờ mới đến, còn tự lái xe thì không đến nửa tiếng.
Dần dần, một tòa cao ốc với những bức tường màu xanh lam hiện ra trong tầm mắt.
Tòa nhà cao gần ba mươi tầng, trên đỉnh có một tấm biển khổng lồ – tập đoàn Tô Phong.
Oai phong và vinh hiển, khó trách thái độ của dì Đào đối với anh tự cao tự đại như vậy, nhà họ Tô thật sự có vốn để kiêu ngạo.
Tô Mục Tuyết ở nhà cũng không đề cập nhiều đến công việc.
Bởi vậy, Triệu Nam Thiên chỉ biết nhà họ Tô kinh doanh bách hóa.
Anh biết họ hoạt động nhiều năm ở Đông Châu, sở hữu không ít thị trường bách hóa nhưng cụ thể có bao nhiêu cửa hàng, thu nhập như thế nào thì anh hoàn toàn không biết.
Triệu Nam Thiên vừa lái xe vừa hỏi: “Tòa nhà này là sản nghiệp riêng của gia đình em sao?”
Tô Mục Tuyết gật đầu: “Đúng vậy, năm đó lúc việc làm ăn của nhà họ Tô có chút tiến triển, bố em dốc sức bác bỏ ý kiến của đại đa số, chấp nhận mắc một khoản nợ lớn để đầu tư vào tòa nhà này. Anh không biết chứ, để trả được khoản vay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870808/chuong-641.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.