Một đường không nói chuyện, nhưng quá trình tiếp xúc thân thể đã khiến tâm trạng của cả hai hơi thay đổi.
Lúc bước ra khỏi tòa nhà bệnh viện, Thư Trúc nói: “Được rồi, lát nữa anh chỉ cần đưa em lên taxi thôi. Em sẽ tự đi taxi về.”
“Vậy sao được? Trước không nói đến mắt cá chân của em, chỉ riêng chuyện vừa rồi thì tôi cũng không yên tâm để em về nhà một mình.”
Lo lắng của Triệu Nam Thiên không phải là không có căn cứ, tuy rằng vừa rồi không thể đoán được mục đích và động cơ của những người đó, nhưng xét từ góc độ thủ đoạn và phân công làm việc thì chắc chắn là một nhóm ăn vạ chuyên nghiệp.
Có người bị thương chuyên nghiệp, có người lại đóng vai anh em, chị dâu, em vợ, v.v., vừa hát tuồng vừa đòi một số tiền khổng lồ.
Có người kích động quần chúng, có người phối hợp gây chuyện, mấy thủ đoạn xấu xa được sử dụng một cách triệt để.
Cắt cổ đòi tiền của người khác chẳng khác nào giết cha mẹ, vừa rồi Thư Trúc lại trực tiếp vạch trần mánh khóe của đối phương, càng phải cẩn thận hơn.
Thật ra Thư Trúc vốn không nghĩ xa như vậy, cô sững sờ một chút, sau đó mới hỏi: “Sao vậy, anh lo lắng cho em hả?”
Triệu Nam Thiên không trả lời, đỡ cô vào chiếc xe bên cạnh, vừa mở cửa, vừa đỡ người vào.
Vừa lên xe, Thư Trúc đã nói: “Không nhìn ra nha, cô ấy tốt với anh thật đó. Chiếc xe này là cô ấy tặng cho anh à?”
Vừa thắt dây an toàn, Triệu Nam Thiên vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870803/chuong-636.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.