Tô Mục Tuyết vẫn còn tức giận: “Em chẳng nghĩ gì cả. Không phải anh rất giỏi giang hay sao? Không phải anh rất có chủ ý hay sao? Vậy thì anh quyết định đi là được!”
Triệu Nam Thiên có chút bất đắc dĩ: “Anh không đùa với em đâu.”
“Em cũng đâu có đùa với anh!”
Lời Tô Mục Tuyết nói cũng là sự thật, tiền lương của cô vừa mới được chuyển về tài khoản.
Một trăm triệu, nghe thì có vẻ không ít, nhưng các loại quan hệ xã giao chỗ nào cũng phải cần đến tiền.
Chính là nói vài lần gặp mặt xã giao với Từ Hoa Dương đã tiêu mất một nửa rồi. Không có nguyên nhân gì khác, chỉ có là công tư phân biệt rõ ràng, khi hợp tác sẽ không bị nghẹn cổ họng.
Huống chi cô không muốn bị Từ Hoa Dương nhìn thấy tình cảnh khó xử của mình.
Nhưng sự thật thì sao? Quần áo không dám mua bộ mới, đồ trang điểm cũng phải những thứ còn sót lại. Cho dù là như vậy thì tiền vẫn phải tiêu như nước.
Nếu không như thế, ba vạn tệ e là không chống đỡ nổi qua một tuần.
Tô Mục Tuyết nghĩ đến đây, bỗng nhiên có cảm giác áy náy.
Tất cả các chi tiêu hàng ngày trong nhà, tiền điện tiền nước, phí bảo trì sửa chữa nhà ở, v.v… đều là dựa vào số tiền lương của Triệu Nam Thiên.
Mà cô ngoài việc tận hưởng thành quả của mình, cô không hề đóng góp một khoản thu nhập nào cho gia đình.
Nghĩ vậy, cô đột nhiên mở lời: “Như vậy đi, chúng ta ra ngoài thuê nhà, tiền thuê nhà để em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870769/chuong-602.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.