Nhìn bộ dạng hết lòng chỉ dạy của Triệu Nam Thiên, chị dâu đứng bên kia nói đùa: “Mục Tuyết, vẫn là em có bản lĩnh, chỉ mới có mấy ngày đã thuần phục được con ngựa hoang này của nhà chúng ta!”
Mặt Tô Mục Tuyết đỏ bừng, liếc mắt nhìn Triệu Nam Thiên một cái rồi nói: “Ai mà thèm.”
Mọi người cười ồ lên, đúng lúc này bên ngoài vang lên những âm thanh hỗn loạn…
Tiếng động gì đó nghe giống như tiếng kính vỡ kèm theo tiếng la hét thất thanh của một người phụ nữ.
Cùng lúc đó có một người đàn ông hét lên: “Mẹ kiếp, đập hết cho tao!”
Mẹ Triệu đặt đũa xuống nói: “Hai anh em con ra ngoài xem có chuyện gì vậy.”
Mẹ Triệu từ trước đến nay chưa từng sợ bất cứ chuyện gì, huống chi sống ở một nơi như khu này, nếu quá hiền lành thì đã bị bọn côn đồ đó ức hiếp lâu rồi.
Không giống như những chủ nhà trọ khác, mẹ Triệu đã cho anh Lý đã thuê mặt bằng của mình để kinh doanh thì nhà họ Triệu không thể nào trơ mắt đứng nhìn khi có chuyện xảy ra được.
Hai anh em họ vội vã đi ra ngoài cửa.
Khi đến hành lang, anh cả giật mình kinh ngạc.
Mặc dù khu này hơi lộn xộn nhưng hầu hết không có ai ở phố Đông Phong này dám đến đây gây chuyện.
Chưa kể, mẹ Triệu là chủ tịch huyện, tuy chỉ là một tổ chức phi chính phủ tự phát nhưng cũng là một nhóm các ông lớn, bà lớn.
Đám côn đồ địa phương ở đây còn phải ngoan ngoãn gọi một tiếng “ông, bà”, thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870730/chuong-563.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.